Ngoại truyện, đao khách.
. . . Tần trạch đưa tay vuốt mắt cho 1 sĩ binh, tiện tay nhấc thanh đao bên cạnh lên. 1 thanh đao cũ, cán đao mòn lẳn. 1 người lính ra trận với cái áo quan binh chắp vá, mang theo 1 thanh đao cùn. Hắn nhận ra người này, Lâm Thụy, có 1 thê tử, 2 hài nhi, ở nhà còn có cha mẹ già. Cái áo tuy chắp vá không lành lặn, nhưng đường may rất khá, vả chăng thê tử đối với y rất tốt. y còn nói sang năm cố gắng kiếm tiền cho đứa lớn theo học thầy đồ lấy cái chữ, năm nay thì mua thuốc cho phụ mẫu nên đành thôi. Xem ra là 1 người tốt.
Hắn dõi mắt nhìn quanh, 1000 binh sĩ đều tử trận, đa số đều là nông phu ít học. Đêm qua còn quây quần kể truyện bên nhau, nay đã sinh ly tử biệt. Người như bọn họ, vì cớ gì mà cầm đao ra chiến trường ? vì công danh, hay vì tiền tài ? vì trung quân báo quốc ? họ vốn đơn giản lắm. Họ cầm đao ra trận, vì bảo vệ thê tử cùng hài nhi, vì phụ mẫu, vì mảnh ruộng tấc nhà tranh quê nhà, chỉ đơn giản như vậy.
Hắn không rõ cảm xúc của mình lúc này là gì, hắn cầm lấy thanh đao cũ kĩ, bước từng bước về phía kỵ binh địch đang gầm vang phía trước. Hắn biết mình không phải anh hùng, cũng chẳng phải người tốt gì. Hắn chỉ là muốn làm gì đó,nhưng vì cái gì chính hắn cũng không hiểu. Có lẽ là vì lão Hắc tối qua đưa hắn 1 chén cháo hành, hay vì Thụy huynh đêm qua 1 chén rượu mẻ với đi phân nửa,
“nếu đây là quê hương của mẫu thân, nếu đây là đồng bào của người, hôm nay trừ khi nhi tử ngã xuống, 1 bước không lùi”
Hắn trầm eo, từ từ đưa đao dựng thẳng trước người, bắt đầu vận nội lực. Cảm giác rất khác lạ, hắn cảm thấy đất dưới 2 chân thân thuộc đến kì lạ. Võ công sinh ra trên mảnh đất này, nay sử ra uy lực khôn cùng, lời này cổ nhân quả không sai. Giờ khắc này hắn có thể chắc chắn mình có thể sử ra toàn lực. Hắn nhìn chằm chằm vào kỵ binh phía trước thế như vũ bão, miệng lẩm nhẩm,
" đến đây đi "
Nội lực cuồn cuộn đổ vào 2 tay, tay như muốn vỡ tung, nặng tựa ngàn cân. Giờ khắc này hắn cũng không muốn bảo lưu gì nữa. 2 tay siết chặt, đao pháp ra chiêu từ từ bổ xuống, sử chiêu mạnh nhất bộ thần đao,
cửu long trảm, cửu long nhất mạch.
Vệt đao vô hình mang theo tiếng rít kinh tai, xé gió lao vào trong đại quân, nơi nó đi qua tàn chi đứt lìa, tiếng hét thảm vang thấu tâm can. 1 hồi huyết vũ tinh phong, 3000 kỵ binh nhất trảm diệt toàn quân.
1 vạn bộ binh run còn lại cầm cập, kẻ bủn rủn chân tay ngồi bệt xuống đất, kẻ buông đao nôn thốc nôn tháo, đến tướng lĩnh cũng xanh ngắt mặt mày 1 mảng. Họ nhìn tên lính quèn phía xa xa kia. Hắn 1 thân sĩ binh bình thường cô độc đứng đó, cầm 1 thanh đao cùn.
1 vạn quân lại bị chặn bởi 1 người. Hắn lẳng lặng đứng, bóng lưng gầy mà hiu quạnh . . .