57.
Hắn ngửa đầu nhìn đêm trăng vằng vặc, gió lớn đêm nồng, cũng chẳng thổi bớt nổi hắc khí trong tâm, thở dài 1 tiếng, ai oán 1 câu, cảnh còn người mất,
“các ngươi đến đâu phải để tẩm trà, còn chưa động thủ”
Lời hắn rất nhẹ, lại rất khó nghe, rõ ràng là ngôn ngữ bình thường, âm như cổ ngữ, nhưng không ai cười nổi, chỉ thấy trong lòng nhộn nhạo,
“vãn bối đường xa đến đây, nghe danh từ lâu, bái kiến tiền bối”
Người nói xong thì hành lễ, chỉ là cái lễ nghi thông dụng cổ xưa, nhưng nếu người hành lễ lại là 1 lão già râu tóc bạc, đã qua lục tuần, chắp tay cúi đầu trước 1 thiếu niên tuổi mới đôi mươi, nhìn qua kì quái, lại khiến lòng người nảy dựng.
Mạc chí, mạc gia, đỉnh cấp thần giả.
Là người mạc gia, mạc gia bát tộc, đúng là từ xa mà đến, lặn lội đường trường. bát tộc muốn đến đại địa, đều phải vượt biển, đến từ cố thổ. Cố thổ xa xôi, là gốc là rễ của nhân loại, nghe nói nơi đó ngọa hổ tàng long, cao thủ như mây, thần giả che trời. năm xưa nhân loại đặt chân lên đại địa, đánh bật được dị tộc, đổ đất xây thành, đều là nhờ vào thực lực của thần giả.
Thần giả lợi hại vô cùng, trước mặt bọn họ, cái gì cao thủ đại địa, chẳng qua chỉ 1 cái phẩy tay. Nhưng từ trước đến giờ đã qua bao nhiêu năm, bọn họ vốn ở cố thổ, chuyện đại địa không nhắc không hỏi, dù sao thiên hạ thái bình đã lâu, dị tộc năm đó quy giáp xin hàng, chuyện năm xưa không nhắc đến, bao năm qua sống cùng nhân loại, hà cớ gì để họ xuống tay.
Vậy mà hôm nay, nhân loại huynh đệ tương tàn, lại xuất hiện 1 thần giả bát tộc trợ trận, tự thân xuất chiến, là vì đế quốc mà nhọc công, nào phải, mọi người nhìn mà lắc đầu, chính là vì kẻ kia mà đến.
Kẻ kia là ai, nói biết thì biết rất rõ, sử sách lưu truyền, hung danh hiển hách, nói không biết, vậy thì càng không, rõ là cái thiếu niên 19 đôi mươi, bình phàm vô hại.
Nhưng người ta là thần giả, lại là người lợi hại nhất trong số người, còn gập gối khom lưng, vậy coi như không sai đi.
“Lưu phí, lưu gia, gặp qua tiền bối”
“Hàn ngang, hàn gia, gặp qua tiền bối”
Mọi người chắp tay, lễ nghi có đủ, nói ra mới biết, mấy chục cao thủ, có đến hơn phân nữa là cao thủ bát tộc, còn có 5 vị thần giả, thực lực đội ngũ thật kinh người.
Nhưng dù cho lợi hại đến mấy, mạc lão cười khổ, trước kẻ kia, bao nhiêu cho đủ.
Mạc lão bên này lắc đầu, bên kia hắn cũng lắc đầu, nhân loại vẫn là cái nhân loại đó, lễ nghi phiền phức, hắn cong tay nắm đao rút ra, lưỡi đao cà vỏ, rút ra không động, lúc nãy còn hồ nghi, giờ thì nín thở lặng lòng, là thế quan đao.
Kẻ đó năm xưa, xuất thân binh bộ.
Qua bao năm, vật đổi sao dời, nhưng chiến trận nào có khác nhau, binh bộ lâm trận, nói điều vô nghĩa, chỉ có máu chảy đầu rơi, chỉ có người chết ta sống, chỉ có,
Lãnh khốc vô tình.
Lưỡi đao tuốt ra, ánh đao lóe lên, đao vẽ 1 vòng, người xoay 1 đoạn, 1 chân làm trụ, chân kia bước lên, là thế cơ bản nhất của quan đao bộ,
mở trận, bàn long.
Bàn long khom người, chính là thế thủ, mạc lão híp mắt, hắn nhường họ 1 chiêu, tiên lễ hậu binh, người nhận lễ mà đối đãi, bậc hậu bối sao dám không theo,
“đa tạ”
Lời rít qua kẽ răng, chỉ thấy lão trầm người, đấu y sáng rực 1 góc trời, râu tóc tung bay, mặt mày dữ tợn, mọi người nhìn mà hoảng sợ, thật không ngờ 1 thần giả nói động, lại là tử chiến.
Thần giả chiến tử, hỏa khí ngút trời, lòng người kích động, mấy chục cao thủ đều lao lên, đấu y rực sáng, tất cả đều là hồng thạch trân phẩm, khổ luyện 1 đời, chỉ vì hôm nay, đã là không có đường về, vậy thì đánh 1 trận cho thống khoái đi.
Mấy chục điểm sáng vây lấy hắn, phía trước là 5 vị thần giả hồng quang chói mắt, năng lượng xao động do mấy chục người tỏa ra chấn động, không khí ngột ngạt, khí thế bức người.
Năng lượng dao động càng lúc càng lớn, đặc biệt là luồng năng lượng từ mạc lão tỏa ra, vô cùng cường đại. trên tay lão cầm 1 thanh cổ kiếm, lưỡi kiếm lúc này đỏ rực như máu, năng lượng tràn vào, lưỡi kiếm nứt ra, cuối cùng vỡ tung, chỉ còn 1 dòng năng lượng màu đỏ cô đặc, mắt lão đỏ rực, chiến ý bừng bừng, hướng mũi kiếm chỉ thẳng vào hắn,
“giết”
Lời ra thân động, mũi chân điểm nhẹ, thân ảnh vô tung, chỉ thấy không khí phía trước vỡ tung, phát ra tiếng nổ liên tiếp.
Mọi người nhìn mà giật mình, đòn ra đầu tiên, lại là sát chiêu, mấy vị thần giả nhìn nhau, cười khổ lắc đầu, mạc lão nào phải dạng hàm hồ. nếu đã như vậy, tất cả đấu y còn lại đều thôi động đến đỉnh, đã đạt ngưỡng tự bạo, dòng năng lượng nóng rực thiêu đốt tâm can, ánh mắt họ nhìn hắn đầy oán hận, vũ khí đỏ rực, người tiếp nối người, tất cả cùng lên.
Hắn nhìn họ, có chút kinh ngạc, mỉm cười,
“cũng không uổng 1 đời tu luyện, chỉ là . . .
Đao đưa ngang người, cán hướng ra trước, mũi chỉ ra sau, sống đao chạm vai, lưỡi đao chúc xuống,
“hỏa hầu chưa đủ”.