55.
Có sự tham chiến của biệt kích, cục diện vốn rối rắm, đã dần phân định.
Biệt kích liên minh, bộ binh cận chiến, trên tay song rìu cánh chim, di chuyển linh hoạt, đánh giáp lá cà, lại có thiết giáp bộ binh hỗ trợ, 1 xẻng 1 thuẫn, vũ trang hạng nặng, so với ám binh đế quốc, tám lạng nửa cân.
Ám binh chính là tử binh, nhưng so liều chết, bộ binh kém gì, nha đầu là lần đầu tiên tận mắt thấy lính bộ binh chiến đấu, trợn mắt nghẹn lời, chính là 1 đám người điên.
1 tên lính biệt kích bị 3 ám binh vây quanh, 1 tay bị chặt, đôi chân rỉ máu, trên người toàn là vết dao, vậy mà 1 tiếng kêu rên cũng không có, lạnh tâm lạnh đến rùng mình, cho đến cuối cùng, lao lên ôm lấy kẻ địch gần nhất mà tự bạo.
Phong cách chiến đấu đẫm máu mà thô bạo, song rìu chiến vung lên chặt xuống, huyết nhục tung tóe, chính là đồ tể chiến trường, cho dù ám binh liều mạng không sợ chết, nhưng biệt kích nào phải bộ binh bình thường, đã bắt đầu tràn lên.
Bộ binh vây ráp, biệt kích đánh càn.
“quét sạch chúng, trả trận địa cho không vận”.
Trước mặt nha đầu, kẻ thân cao 2 thước, song rìu máu nhỏ, đấu y lân phiến, như cổ tướng trong tranh, 1 mình hắn lấy ít địch nhiều, uy dũng vô cùng, nơi nào hiểm địa, lăn xả mà vào, bởi vì đề thăng tốc lực, phòng hộ không dùng, song dao chém lên người hắn, keng 1 tiếng gãy đôi, đôi mắt đỏ ngầu, so với nha đầu hung đỏ, không biết là hơn bao nhiêu cấp độ.
“vô danh, cổ đồng”.
Có viện binh trợ chiến, nha đầu nhàn rỗi, đâm ra lắm lời, buột miệng không nghĩ, lời nói ra rồi, đối phương nghe động mà quay người, chỉ thấy nha đầu hóa thẹn trốn sau hoa tỉ.
Chiến khôi hạ xuống, lộ ra mặt thật, hoa tỉ nhìn thấy mà bụm miệng, cũng chẳng che nổi tiếng nghẹn ngào,
“quân đoàn trưởng, là quân đoàn trưởng”
Quân đoàn trưởng quân đoàn 16, mạnh đông.
Lời hoa tỉ không lớn, nhưng qua kênh liên lạc, như sấm ngang trời, chiến trường nổ tung, sĩ khí dâng tràn, 1 hạm đội có bao nhiêu quân hạm, thật không ngờ quân đoàn trưởng lại ở đây, đích thân xuất chiến.
“quả thật là anh vũ bất phàm a”
Hoa tỉ xúc động đến khóc nấc, đôi mắt ngấn lệ si mê, nha đầu nhìn mà phát nản, chẳng qua chỉ là tên què đầu hói, có gì đâu chứ.
Nha đầu ganh tỵ bĩu môi, tâm đầy vẩn đục, lại ngó ra lén nhìn 1 chút, ừ thì không có hói, tóc chỉ hơi ngắn 1 chút, chân cẳng bình thường, nhưng 3 năm trước đến nhận doanh, chẳng phải còn tập tễnh hay sao, nha đầu vào sau nhập muộn, chỉ hóng người ta kể lại rồi phán bừa, trong mắt nha đầu lúc đó, hắn chỉ như ông chú nhà bên.
Chẳng hiểu sao lại nhớ đến cao thủ bánh bao đậu, nhớ rồi đem ra so sánh, so với đoàn trưởng gì đó, kẻ kia đúng là nhìn thuận mắt hơn nhiều, nha đầu thiên vị, người ta cho vài cái bánh bao, hồn đã theo 1 nửa.
Thật không ngờ ông chú nhà bên lại lợi hại như vậy, nha đầu dụng tức pháp, so với người ta, chưa bằng 1 nửa, 1 mình hắn mở ra 1 đường, không vận chiến cơ đã bắt đầu xuất kích đánh trả, cứ như thế này, cục diện tất phân. 2 người bọn nha đầu thu mình gom súng, dụa lưng vào nhau mà thở dốc, giờ buông ra mới thấy toàn thân rã rời, hoa tỉ gãy xương, còn nha đầu bờ vai máu chảy, đến nhấc ngón tay còn không nổi, chiến lực bằng không.
Nhưng đạo cao 1 thước, ma cao 1 trượng.
Binh lực đế quốc đánh đến lúc này, không ngờ vẫn còn hậu chiêu.
Trên không xuất hiện điểm đen, hỏa lực từ trên dội xuống, bao phủ không vận bãi đáp, hàng loạt tiếng nổ long trời vang lên cùng lúc, mặt sàn bê tông kim loại bị nung chảy, khói mù bốc lên, gần như quét qua 1 nửa trận địa, không quản là binh lực liên minh hay đế quốc, tử thương thảm trọng.
Nha đầu bị dọa đến cứng người, hỏa lực thật khủng bố, đến cả mạnh đông cũng giật mình kinh ngạc, ngước đầu nhìn lên, mấy chục điểm đen đang từ xa bay đến, sát khí tung hoành.
Vũ lực cá nhân, lại có thể áp trấn được chiến trường, là cao thủ.
“phải đến, cuối cùng cũng đến rồi”
Mạnh đông lẩm nhẩm, khôi giáp che mặt, mắt đỏ như máu, chiến khí bừng bừng, song rìu trong tay vất đi, y lấy trên lưng xuống 1 cái cán phủ kim loại đen bóng, lưỡi phủ cất lên tiếng xè xè, năng lượng ép xung dòng năng lượng siêu tần, đã đến lúc dốc toàn lực.
Cao thủ nhân gian, đánh cho đế quốc, nhân trung hào kiệt, lấy 1 địch trăm, tuy mạnh đông tự tin vào thực lực của mình, cũng không tự phụ đến mức 1 mình đối chọi được với nhiều người như vậy.
Nhưng mà, hắn nào phải chỉ có 1 mình.
Từ phía xa xa thấp thoáng phi hành, thân ảnh hao gầy, 1 người 1 đao, từ xa mà đến, y đến lặng lẽ, trôi nổi trên không, chỉ có mấy chục cao thủ nhìn thấy mà ngưng trọng.
Thân ảnh mơ hồ, vùi trong vụ khí, sát khí không có, khí tức như không, không phải người sống, cũng không phải oan hồn, y xuất hiện, cả chiến trường lặng im phăng phắc, chỉ có ánh lửa lập lòe.
“cao thủ banh bao đậu.
Thí xe trảm tướng, là bẫy”.
Nha đầu ngứa miệng không bỏ được, câu đầu coi như lược bỏ, mạnh đông lần nữa ngoảnh đầu, mỉm cười,
“giỏi,
Muốn làm tùy binh của ta không ? ”
“nhược không, nói ai muốn làm ấm giường cho ngươi, tự ngạo”
“hả, ai bảo ngươi . . . ”
Mạnh đông còn chưa kịp chỉnh lại nha đầu lệch lạc, người đã nảy lên, tim đập thình thình, 1 cỗ sát khí khủng bố ngập trời từ cao áp trấn, phủ xuống toàn trường, không khí như cô đặc, mạnh đông chỉ cảm thấy cơ bắp toàn thân co giật, lắc đầu cười khổ,
“tiểu tử, lại mạnh lên rồi, mà vốn là như vậy mới phải, đến mức người khác, nhìn mà sợ hãi”.