58.
Ngoại truyện, đao khách.
Trong chớp mắt lão đạo gạt hắn qua 1 bên, tuốt trường kiếm sau lưng lao thẳng vào quái yêu. Trường kiếm vừa rời vỏ, khí thế bất phàm, lập tức chấn lui được quái yêu. Hắn nheo mắt, thanh trường kiếm kia khắc đầy văn tự, vô cùng sắc bén, là bảo vật hiếm có, xem ra đã coi thường lão rồi.
Lão đạo nhìn hắn ngẩn người, nghĩ là tên này bị yêu vật dọa sợ đến bất động, lão nghiến răng cắn vào đầu lưỡi, phun ra khẩu quyết, gào lên,
- hỏa long thần pháp ! - ánh lửa bùng lên, quấn theo thân kiếm phóng vụt lên không mang theo hình dáng 1 con hỏa long, gầm vang .
Tiếng gầm chấn động cả 1 vùng, ngay cả hắn cũng giật mình, bất giác lui lại. ngay cả con yêu thú cũng co người thối lui thủ thế, trừng đôi mắt đỏ lòm nhìn lão.
- tiểu tử, mang đồ đệ của ta đi mau !
Lão đạo thét lên, cầm trường kiếm lao về phía quái yêu. 1 chiêu vừa rồi, lão đã dùng đến cả huyết mệnh của mình để vận dụng, tuy làm thực lực lão tăng mạnh, nhưng cũng không duy trì được bao lâu, cho nên trong 1 thời gian ngắn nhất định phải giết được nó.
Hắn nhìn lão đạo đánh đến liều mạng, thở dài nhấc tiểu cô nương đang nằm bất động lên vai, nhún người phóng đi. Nhưng hắn cũng không rời xa, tìm 1 thân cây cao lớn gần đó, đặt nàng ta xuống, kiểm tra thương thế cho nàng ta. Trúng 1 đòn của con quái yêu kia, nàng ta trọng thương không nhẹ, xương sườn gãy nát, tay phải và chân trái cũng gãy dập, xương đâm ra ngoài, nhìn rất thê thảm. thương thế nặng thế này mà vẫn còn sống, đúng là kì tích, chỉ là hơi thở mong manh.
Hắn lục trong người ra 1 viên dược hoàn nhét vào miệng nàng ta, vận nội lực dẫn dược, cố gắng giữ cho nàng ta 1 nhịp thở. Nếu lúc này chữa thương, chỉ sợ nàng ta không chịu được, chỉ còn cách mang về binh trạm, nhờ đại phu ra tay.
Hắn ngoái đầu nhìn về phía trận chiến gần đó, nhếch miệng :
- nha đầu, hôm nay gặp ta coi như ngươi may mắn. nếu là người khác chắc chắn không cứu nổi ngươi, nhưng ta thì khác, kẻ ích kỉ như ta đây rất thích người khác nợ mình, cho nên ngươi hảo hảo sống tốt, sống dai 1 chút, để còn trả nợ cho ta .
Vừa dợm bước định cõng nàng ta rời đi, bỗng nge 1 tiếng thét thảm thiết vang lên, là tiếng của lão đạo sĩ. Chậc, lão già đó khí thế hoành tráng như vậy, thế nào mà chưa nổi 1 khắc đã bại rồi sao, thật là . . .
Hắn nghĩ cũng không nghĩ, lao thẳng về chỗ tiếng thét. Vừa đến nơi đã thấy lão đạo cả người bê bết máu, 1 bên tay phải đã bị cắn mất, máu chảy đầm đìa. Còn con quái yêu 1 sừng bị chặt mất, cả người nhiều thêm mấy vết kiếm, da thịt còn bị cháy xem vài chỗ, nhưng như thế chỉ làm nó thêm điên tiết. nó nhìn chòng chọc vào lão, miệng nhe nanh gầm gừ, hận chỉ muốn xé xác lão.
Hắn nhìn đôi bên lưỡng bại câu thương, à không, con yêu thú kia còn khỏe chán, chỉ có cái lão già kia là tan nát, lúc nãy khí thế gớm, giờ thảm đến như vậy luôn. Hắn bước đến bên cạnh lão, đặt tiểu cô nương trên lưng xuống, ánh mắt cảm thông:
- đánh không lại thì đừng cố quá, già yếu rồi lo giữ thân thể, để đám hậu bối lo lắng, ngồi trông nàng ta 1 chút.
Lão sững sờ nhìn thái độ thản nhiên của hắn, há hốc mồm. lão cố gắng như vậy, đến cả mạng già cũng không cần, cho dù đánh không lại, nhưng ít ra cũng để tên kia mang theo đồ đệ của lão chạy thoát. Vậy mà cuối cùng tên ngốc kia lại quay lại, tính làm anh hùng sao ? vậy bao công sức của lão bỏ ra thì sao đây, thật không cam tâm.
- ngươi . . . ngu ngốc . . . – vốn muốn mắng chửi hắn, nhưng lão giờ đứng cũng không nổi, chỉ đành thở dài.
- với thực lực của lão có thể chạy thoát, tại sao liều mạng ?
Nghe hắn hỏi, lão cười nhạt, chết đến nơi, còn lảm nhảm điều vô nghĩa để làm gì:
- ta là người đạo gia, thấy yêu vật bức hại thường dân, sao có thể bỏ đi . . . còn ngươi, tên ngu ngốc ngươi thì sao, tính làm anh hùng ?
Hắn lờ đi cái tiếng cười giễu cợt của lão, chỉ buông lại 1 câu:
- ta là quan bộ, quan bộ chạm mặt cường địch, bá tánh sau lưng, thì tuyệt đối không quay đầu bỏ chạy.
1 lời nói ra, không chừa đường lui, chỉ có liều mạng, âm trầm quyết tiệt. Lão đạo giật nảy mình, sát khí từ tên tiểu tử kia tỏa ra, vô cùng cường đại, đến mức cảm giác như không khí xung quanh bị bóp nghẹt lại, hít thở không thông. Sát khí khủng khiếp đến độ có thể hữu hình, tên tiểu tử đó đã giết bao nhiêu người ? thực sự là quan bộ, từ lúc nào mà quan bộ cửu châu lại lợi hại như vậy ?
Con quái yêu kia tuy có chút thương tích, nhưng chỉ là xây xát ngoài da, tuy vậy nó vẫn e ngại thanh kiếm trên tay lão đạo, không dám lao vào. Nhưng nó biết lão già đã trọng thương, chỉ cần câu thời gian là có thể chén sạch lão, thật không ngờ bây giờ lại có thêm 1 cường địch. Nó là yêu vật, cảm nhận sát khí so với lão già còn rõ ràng hơn, nó nghĩ thêm 1 người thì thêm 1 bữa ăn, giờ thì mới biết tên kia không những không ăn được, chỉ sợ mạng của nó cũng không giữ nổi. nó theo bản năng lùi dần lại, đã có ý định bỏ chạy.
Hắn nhìn con quái yêu co đầu rụt cổ, híp mắt:
- muốn chạy ?
Ánh đao lóe lên, tốc độ cực nhanh. Con quái yêu hoảng sợ nhảy tránh, nhưng đao kình quá nhanh, đã tiện mất đuôi của nó, máu bắn đầy đất.
- grào ! ! ! - Nó gầm lên đau đớn, trợn mắt nhe nanh, thân thể nó sáng rực lên, ánh lên lớp vảy xanh cứng hơn sắt thép, lao thẳng về phía hắn, biết đã không còn đường lui, vậy thì liều mạng.
Nhìn nó lao thẳng về phía mình, hắn nhếch miệng cười mỉm, tra đao vào vỏ, trùng người tấn thủ.
súc thế đãi phát – cường thân.
Hắn gồng người gầm lên, ý chí điên cuồng. 1 cỗ nội lực cuồn cuộn tuôn ra, quấn lên thân thể, tấm lưng hao gầy, lại sừng sững như núi.
- oanh ! oanh! Oanh!
Va chạm đinh tai nhức óc, rung động cả ngọn núi. Lão đạo bị chấn động đến đầu óc quay cuồng, lúc trấn tĩnh lại, chỉ thấy khói bụi mịt mù.
1 lúc sau, khói bụi tan đi, lão trợn tròn mắt, nhìn con quái yêu vỡ toác đầu, xác văng ra 1 bên, lại nhìn tên tiểu tử đứng bất động nơi đó, 1 ly không xê dịch, cứng họng:
- không thể nào . . . 1 người bình thường lấy nhục thể . . .
Đột nhiên lão nhớ lại lời tổ sư gia năm xưa, cả người lạnh đi.
“nếu có 1 ngày, ngươi gặp được 1 kẻ thực lực quá mạnh, mạnh đến nỗi có thể 1 tay lật được càn khôn, thay đổi thời thế, vậy kẻ đó nhất định là kẻ mang số mệnh. Kẻ đó chảy trong người dòng máu ma tộc, nhưng lại kế thừa ý chí và nguyện vọng của bậc tiền nhân, nửa chính nửa tà, vừa thiện vừa ác. Vì vậy ngươi phải theo hắn, giúp hắn nhận ra phải trái đúng sai, phò tá hắn hoàn thành sứ mạng. chỉ có hắn mới có thể thay đổi vận mệnh, giúp cửu châu vượt qua tai kiếp diệt vong”.
Vươn người ôm lấy tiểu đệ tử vào lòng khóe mắt tràn lệ nóng, lão đạo ngửa mặt nhìn thiên không, nghẹn giọng, “tổ sư gia, đệ tử rốt cuộc tìm thấy rồi”.
- thiếu hiệp, ta . . . - lão cảm khái, quay đầu, nhẹ giọng.
- hố hố hố, vớ bở rồi, quác quác ! !
1 giọng cười cực khiếm nhã, lộ liễu và thô bỉ vang lên, khiến lão rợn người. lão run rẩy, đưa cái cổ cứng ngắc của mình dõi ánh mắt về phía “thiếu hiệp”, trợn mắt nhìn tên kia đang xé toang xác con yêu thú, moi ra yêu đan giơ cao, miệng cười thỏa mãn, mặc cho bản thân dính đầy máu thịt bầy nhầy. Hành vi tàn bạo, ánh mắt hám tiền, miệng cười đến chảy cả dãi, thái độ xấu xa, hám danh hám lợi, cực tiểu nhân.
Lão đạo nhìn thấy cảnh này, lại rơm rớm nước mắt, “tổ sư gia, đệ tử hổ thẹn, nhìn lầm người rồi”.