53.
Nha đầu chạy thục mạng về phía quân đồn trú, đến đầu cũng không dám ngoảnh lại, sau lưng là hàng loạt tiếng nổ, hoa lửa đầy trời.
Quân hạm bị kẻ thù tập kích ngay trong đêm, nói đánh lén, nhưng địch quân đông như kiến cỏ, là hẳn 1 chi quân đoàn đi, nha đầu lúc nhìn thấy 1 rừng địch nhân, nghĩ cũng không nghĩ, quay đầu chạy biến.
Chẳng hiểu đám trinh sát làm ăn kiểu gì, địch nhân đến tận cửa còn không biết, trách người chẳng nghĩ đến ta, bản thân nha đầu cũng là trinh sát, nếu không phải gặp được dị nhân, nhờ pháo sáng của y báo động, chỉ sợ kết cục toàn quân bị diệt.
Tuy là cảnh báo kịp thời, nhưng đối phương bất ngờ đánh úp, toàn quân hạm trở tay không kịp, tổn thất vô cùng lớn, nha đầu thấy tình hình không ổn, trong đầu chỉ có chữ chạy, mắt đã hướng đến buồng cứu sinh rồi, lòng vướng bận, chỉ có 1 người,
“hoa tỉ, đừng chết”
Nha đầu rẽ trái ngoặt phải, chạy thẳng 1 đường đến khoang của mình, trên đường đi chẳng hề yên ổn, súng trong tay khai hỏa liên tục, trên người ám đen, máu lẫn cùng muội khói, cay nồng gắt mũi, mùi máu nóng kích thích huyết quản sôi sục trong người, mắt nha đầu sung huyết thành đỏ máu, tức pháp đã vận toàn thân, giết đến điên cuồng.
Cũng không phải lần đầu nhuộm máu tanh.
Dòng thợ săn sống mấy đời trên núi, tách biệt với nhân gian, bởi vì biệt lập, nhân sinh quan cũng khác.
Sống trên núi rất gian khổ, săn được thì có ăn, không được gì thì nhịn đói, hoang thú con nào mà không hung dữ độc địa, lần nào đi săn, cũng là cược mạng người.
Người ta đi săn có đoàn có đội, toàn những kẻ chẳng thiện lương gì, những gia đình thợ săn chính thống như nha đầu, vốn là tranh không lại, chỉ có thể tránh đến nơi hẻo lánh, săn những thứ không đáng tiền, vất vả qua ngày mà thôi.
Nhưng những lúc trái gió trở trời, trong nhà có người đau ốm, thời tiết khắc nghiệt, sống làm sao, những lúc như thế, chỉ có săn đầu người.
Quan gia treo thưởng, trong thành cáo thị, tróc nã đào phạm, bắt kẻ tội đồ, phụ thân dẫn nha đầu xuống núi, tìm đến quân cảnh trong thành, nhận 1 tấm bảng điện tử chớp nháy, cha lẫn con đều không biết đọc, lại đem ra phu tử nhờ vẽ ra 1 xấp tranh.
Phụ thân đưa tranh cho nha đầu, bảo xem kĩ, rồi đốt đi, đóng 1 túi lương khô, lên núi tìm người.
Tội phạm trốn lên núi, nếu không phải đào binh, trọng phạm, đều là lưu manh cùng đường, đều hung ác như nhau, phụ thân nói, tìm được, giết không cần hỏi.
Nha đầu cứ thế mà làm, trước giờ giết người, lòng chưa từng gợn, mắt cũng không thèm chớp, giết người nhận tiền.
Tiện việc quan tay, nha đầu giết thẳng 1 đường máu đỏ, cuối cùng cũng tìm được đến doanh quản của mình. tìm được rồi, lòng chẳng buông xuống nổi, xác người khắp nơi, xác ta xác địch, chẳng cái nào còn nguyên vẹn. nơi này vừa trải qua ác chiến, chính là kẻ địch đánh thẳng mà vào, nhiều người trên thân còn chẳng vũ trang gì, chính là bị giết trong lúc ngủ, địch nhân cũng bị giết không ít, giao tranh kịch liệt.
Nha đầu nghiến răng, lòng lo đến sắp vỡ ra rồi, hoa tỉ thân thiết như vậy, đến lạnh tâm như nha đầu cũng không buông nổi, chân đạp trên xác người, theo đường máu mà lao vụt về phía khoang hậu cần, nơi đó ngổn ngang, chính là địa hình thích hợp nhất cho bắn tỉa, hoa tỉ nhất định là đang ở đó rồi.
Khoang hậu cần hiện ra tầm mắt, cửa khoang to lớn mở toang, đèn điện chập chờn, trên đường đi tuyệt không tìm được người sống, niềm tin đã cạn đến đáy, nếu đến đây mà còn không tìm được, nha đầu sẽ quay ngược thẳng về buồng cứu sinh, cũng lắm ngày này hằng năm thêm cho tỉ ấy 1, à không, 2 cái bánh bao đậu là được rồi.
Nha đầu tính bẩn không sửa được, nhưng ít ra còn chút kiên trì, tai đã nghe thấy tiếng súng giao tranh, là súng trường bắn tỉa của liên minh, lòng gấp nhưng không vội, nha đầu nép vào 1 bên cửa, họng súng giương lên, người sống đầu tiên nhìn thấy, lại là kẻ địch toàn thân đen kịt.
Ám binh đế quốc, đấu y bó sát, toàn thân đen thui, đấu y hút sáng, đến cái bóng còn không để lại, trên tay là 2 thanh dao quắm lưỡi cong, lưỡi dao đặc chế, sắc bén vô cùng, có thể cắt xuyên qua tầng bảo hộ của đấu y, là lợi khí ám sát giết người.
Kẻ địch lao về phía nha đầu, 1 lúc 3 người, tâm súng trong tay không khóa nổi mục tiêu, nhưng mà, nha đầu trước giờ nổ súng, vốn chưa từng dùng đến.
Nòng súng khai hỏa liên tục, nha đầu bắn không cần nhắm về phía địch nhân, súng trường bắn tỉa cự ly gần, với người khác là nhược điểm, với nha đầu xa gần đều thuận tay, bắn liền 15 phát.
Kẻ địch vốn không ngờ đến, trợn mắt nhìn tia năng lượng xuyên qua thân thể mình, trước mắt tối đen, cả 3 cái xác cùng lúc đổ ụp xuống, giao tranh đánh động, địch nhân quay người nhìn lại, bóng dáng nha đầu đã mất tăm,
“hoa tỉ, là ta”
Hoa tỉ nghe thấy tiếng nha đầu thì mừng đến chảy nước mắt, bị tiếng nổ đánh động, lúc tỉnh lại thì người ta giết đến tận giường, 1 đội của họ bị quét sạch, chỉ còn vài người chạy đến khoang hậu cần, bị dồn như chuột trong rọ, chống trả đến lúc này chỉ còn 1 mình hoa tỉ, cũng là chờ chết.
Không thấy nha đầu, vốn muốn đi tìm, nhưng thân mình còn lo không xong, chỉ thầm cầu may nha đầu sống sót, không nhờ, chân tơ kẽ tóc, người đến giúp mình lại là nha đầu.
“nha đầu, trận mù”
Thực lực nha đầu thế nào, hoa tỉ rõ nhất, đánh trận mù, chính là liều chết, địch ta bất phân, nhưng với nha đầu chính là cá gặp nước, hoa tỉ rút chốt bom khói cầm tay, ném về phía trước.
Bom khói vừa ném ra nổ tung, 1 làn khói mù tỏa ra, hoa tỉ ném đến 3 quả, khói mù bao trọn gần như toàn bộ khoang, khói vừa đặc vừa dày, tầm nhìn bằng không, đến cả xòe tay 5 ngón còn không thấy, hoa tỉ ném xong thì thu súng ôm đầu, đến phòng hộ cũng tắt, cuộn người co ro nằm rạp xuống, cũng không muốn nha đầu hóa điên mà giết nhầm.
Khói mù đặc quánh, thổi cũng không tan, đối phương 15 người, tay đội trưởng ám binh rủa thầm trong bụng, địch ít ta nhiều, toàn đội bị vây trong làn khói, vô cùng bất lợi. phe mình sở trường cận chiến, đối phương là dân bắn tỉa, đúng là chó cùng rứt giậu, mình không thấy, đối phương thấy sao, đầy đều là tinh nhuệ hắn dẫn theo, kênh liên lạc im phăng phắc, hắn lòng cũng lắng xuống, án binh bất động.
Nhưng bọn hắn không động, thì nha đầu động. lúc xử lí 3 kẻ đầu tiên, nha đầu đã tiện tay lấy luôn song dao của đối phương, giờ khói tỏa đầy phòng, súng trường vô dụng. nha đầu xếp súng qua 1 bên, song dao nơi tay, đôi mắt nhắm lại, phòng hộ cũng thu, mũ cũng hạ xuống, lỗ tai dựng lên, cảm nhận bằng cả ngũ quan, trực giác nha đầu hơn người, giờ là lúc dùng đến nó.
Tay đội trưởng vừa trấn an cả đội qua tần số, tức thì có tiếng la hét, kênh liên lạc rối tung, tiếng giao tranh, tiếng thân người va chạm, hắn nghiến răng, biểu đồ trên tay hiện rõ sóng sinh tần của từng người, từng chấm 1 đang dần biến mất rất nhanh, bọn họ bị tấn công, nhưng làm thế nào, từ đâu chứ, xung quanh toàn bộ đều là khói mù.
Xa về phía nam, tộc người trên núi, nơi đó hẻo lánh, bóng tối làm bạn, sống tựa bản năng, sinh tồn hoang dã, con trẻ nơi đó cờ hoa tập trận, tiếng cười ríu rít, đánh trận trong đêm, tóc đỏ mắt đỏ, xích sa, trận mù.
“là trận mù, đánh tự do, liều mạng”
Hắn gầm lên trên kênh đội, thân cũng động, hàm răng nghiến chặt, nơi năm đó hằn từng qua, học được ít nhiều, biệt kích liên minh, ám binh đế quốc, đều dựa trên đó mà lập nên, làm sao lại không nhận ra hàng thật. dao quắm trong tay vung lên, chém về bóng mờ trước mặt, không quản là địch hay ta, muốn sống, đều phải đem mạng ra đánh cược.
Quay lưng bỏ chạy, phương hướng không có, ôm mình nằm xuống, mùi máu mùi khói, đối phương thiện chiến còn hơn mình, hắn cắt xuyên qua bóng mờ phía trước, máu tươi bắn ra, sinh tần vụt tắt, khóe mắt nóng lên, là chém phải người của mình, lưỡi dao không dừng, tiếp tục lao lên, đến bóng mờ tiếp theo, chân đạp lên sàn cứng, người chưa kịp bung ra, thân thể đã rung lên, lưỡi dao quắm từ phía sau lưng xuyên qua thân thể hắn.
Hắn buông dao, 2 tay nắm chặt lấy lưỡi dao của đối phương, miệng còn chưa kịp gào lên, 1 dao khác đã cắt qua yết hầu, thân người đổ xuống, đi đời nhà ma.
Nha đầu 1 đường dao giết mười mấy người, giết đến đỏ cả mắt, đến khi lao ra ngoài luồng khói, đấu y nhuộm đỏ, từ đầu đến chân, đều là huyết nhục.
Lưỡi dao quắm trên tay đỏ thẫm, máu đen nhỏ xuống, miệng thở ta trọc khí, tim đập bình bình, cả người run rẩy, hoa tỉ ôm chầm lấy nha đầu, khuôn mặt tái xanh vì sợ, vẫn ôm chặt không buông, khóc đến sưng mắt,
“nha đầu ổn rồi, làm tốt lắm, xong cả rồi, buông tay đi, buông tay”
Đôi mắt nha đầu dần lấy lại tiêu cự, cả người mềm nhũn, đổ người lên thân hoa tỉ, tức pháp hại thân, mỗi lần dùng đều không thể duy trì quá lâu, dùng sai nghe nói còn phản phệ, không thể dùng bừa, nha đầu dụng tức pháp cứu mình, hoa tỉ ôm lấy nha đầu òa khóc.
Lần đầu gặp nha đầu, màu tóc hung đỏ, hoa tỉ đã ngờ ngợ, cho đến khi nha đầu được đặc cách huấn luyện đặc biệt, trong đội đã có đồn đãi không hay. Nhưng hoa tỉ mặc kệ, nha đầu chỉ là nha đầu thôi, là còn nhóc tuổi ăn tuổi lớn, hoa tỉ đối đãi như tiểu muội trong nhà.
Lâu dần thân nhau mà quên mất, nha đầu bản tính, một khi vào tức pháp, tức là bất nhân, chỉ có giết chóc, hại người hại mình, hoa tỉ ôm chặt nha đầu, rấm rứt khóc, chỉ khổ nha đầu, bị ôm chặt như vậy, ngực to kê mặt, đến thở cũng khó,
“hoa tỉ, ngộp quá”
Hoa tỉ nhìn nha đầu, nhìn sâu vào mắt, tóc ngắn đỏ, nhưng mắt đã bớt hung, khoác súng lên lưng, lại kéo nha đầu đứng dậy,
“nha đầu, cái kia, mắt ngươi, là xích . . . ”
“ta khác người sao ? ”
“không có, vẫn là tiểu nha đầu”
Hoa tỉ thầm mắng mình ngốc, nhìn nha đầu nhe răng, xốc nha đầu đi tìm súng, còn loay hoay chỉnh đốn cho nha đầu, lau máu, cầm thương, lại dò kênh liên lạc, nha đầu ôm súng ngồi 1 bên, mình mẩy đau nhức, nhìn hoa tỉ chạy dọc chạy xuôi, trong lòng ấm áp, nếu mình là nam nhân thì tốt, có thể rước hoa tỉ về nhà.
Đang mơ mộng hão huyền, kênh liên lạc liền réo lên, tiếng to đến nỗi nha đầu giật thót, gần như chiếm trọn toàn bộ tần số,
“pháo trận . . . tấn công . . . khẩn cấp . . . chi viện . . . toàn bộ . . . ”
Tần số ngắt quãng, nhưng vô cùng khẩn cấp, khuôn mặt hoa tỉ vừa lấy lại chút huyết sắc lần nữa tái nhợt, hoảng loạn nắm lấy nha đầu,
“pháo trận, mục đích của chúng là pháo trận, đi, chúng ta đến hỗ trợ bọn họ”
Hoa tỉ túm lấy nha đầu kéo đi, chưa được nửa bước, người nha đầu lúc nãy hãy còn mềm như bún, giờ chân bám chặt trên đất, người rắn như đá, hoa tỉ quay lại, khó hiểu nhìn nha đầu,
“hoa tỉ, chúng ta khó khăn lắm mới nhặt được mạng về, kệ họ, chúng ta rời đi thôi”
“rời đi ? đi đâu ? nha đầu ngươi . . . ”
Hoa tỉ sững người, mất đến mấy giây, cuối cùng hiểu ra, nha đầu nói vậy, tình thế ngặt nghèo, trận này liên minh có thể bại, nhưng mà . . .
“nha đầu, ngươi muốn đi cứ đi, không trách ngươi, nhưng ta còn có người nhà, pháo trận mà mất, chúng ta sẽ thua, ta . . . không thể không đi! ”
Hoa tỉ bình thường mềm yếu, nhưng rất cứng đầu, người đa sầu đa cảm, lúc nào cũng lo cho người khác, sao có thể giống nha đầu, vô ưu vô lo, ích kỉ giữ mình, biết là khuyên không được, nha đầu thở dài,
“tỉ ở lại, ta ở lại cùng tỉ, muốn trợ, vậy chúng ta đi trợ không vận”
“nhưng mà pháo trận . . . ”
Nha đầu hít vào 1 hơi, lồng ngực căng lên, xương kêu răng rắc, đau đến nhăn mặt, trong miệng toàn là vị tanh của máu, chẳng hiểu sao lại nhớ đến cái bánh bao nhân đậu của ai kia, mỉm cười,
“có người bảo ta, đánh trận trên đất, chiếm lấy bầu trời”.