54.
Lúc nha đầu chật vật đến được bãi đáp của không vận, đã là thảm cảnh.
Hơn 1 nửa chiến cơ bị phá, hỏa châu đầy trời, binh chết vô số, xác người khắp nơi, thật không biết là chết bao nhiêu rồi, chỉ thấy số binh sĩ còn lại đang cực khổ chống đỡ không kích của đối phương, từ trên đánh xuống, từ ngoài đánh vào, trên bầu trời toàn là kẻ địch.
Nha đầu nhìn mà lắc đầu, bởi vì không có binh lực hỗ trợ, không vận còn kiên trì được đã là cầu may, nhưng cứ thế này, sớm muộn gì cũng giữ không nổi, mất không vận, coi như mất trắng.
Nhưng thêm 2 người bọn họ, có thể làm được gì chứ, nha đầu do dự, vốn định túm lấy hoa tỉ quay đầu, nhìn qua bên cạnh, đã thấy hoa tỉ khóe mắt ửng đỏ, giương súng kéo chốt, đầu nòng rực sáng, đã khai hỏa rồi.
Thực lực hoa tỉ bình thường, nhưng nói về chuyên cần chăm chỉ, chẳng ai bù được tỉ ấy, cự ly nửa dặm, tuyệt không bắn trượt, tia nghiệt năng xanh thẫm lóe lên, xuyên thủng 1 chiến cơ, chiến cơ hắc ưng đế quốc, to bằng 2 thân người, hỏa lực mạnh, tốc lực nhanh, nhưng vỏ mỏng thân mềm, vốn chịu không nổi 1 tia trọng kích.
Súng của hoa tỉ dài hơn của nha đầu nửa thân, 1 lần nạp 2 viên lam thạch, phát bắn cô đặc, là tia trọng kích, hỏa lực rất mạnh, có thể bắn xuyên vỏ giáp của chiến xa, chiến cơ tầm trung đương nhiên chịu không nổi. nhưng lực bắn rất lớn, cho dù có đấu y, nòng súng tỏa khói, thân súng nóng rực, nha đầu nhìn hoa tỉ lắc đầu, hẳn là đau đến rêm mình, có lần bắn tập còn bị súng giật đến gãy xương, nhưng hoa tỉ cắn răng chịu đau, chưa từng than vãn đến nửa lời.
Hoa tỉ có người thân quê nhà, người vì người khác, có thể kiên trì đến thế sao, nha đầu cũng có người thân, phụ mẫu trên núi, nhưng phụ thân nói, sống phải giữ mình, người vì người khác, chính là ngu muội.
Nha đầu nhìn những binh sĩ đang chống trả trong tuyệt vọng kia, lại nhìn hoa tỉ bên cạnh, vì lí do gì, kiên trì như thế, nha đầu không hiểu, chỉ chút lờ mờ nhận ra, trong lòng như có lửa, hỏa tiết dâng lên, trái tim nóng rực, chẳng biết tự lúc nào hỏa súng trong tay đã giương lên, bắn liền 1 mạch.
Chỉ với 2 người, nhưng tình thế thoáng đã thay đổi, lính bắn tỉa tham chiến, có thể làm lệch cục diện chiến trường, nhất là chiến trường mở, đối với dân bắn tỉa chuyên nghiệp, chính là trường tập bắn.
Bãi đáp của không vận cực lớn, địa thế bằng phẳng, trận hình ngổn ngang, phía trước lại có binh sĩ liều chết chống đỡ, chẳng ai có sức mà để tâm đến 2 người, chưa kể địa hình nhiều khói nhiều xác, cực thuận lợi để náu mình, nha đầu đổi điểm liên tục, siết cò đến rát cả tay, chẳng biết đã bắn hạ bao nhiêu người rồi.
Tia nghiệt năng xanh đậm như lưỡi hái tử thần, thu gặt sinh mệnh, đánh đến lúc này kẻ địch cũng đã nhận ra, bên kia có bắn tỉa, còn là tinh nhuệ. đối phó bắn tỉa trên chiến trường rộng lớn như này, nói mò kim cũng không ngoa, nhưng cũng không thể mặc kệ đối phương, nếu còn dây dưa, tiếp viện mà đến, kẻ bị quét sạch chính là bọn họ.
Kẻ địch tách ra, chia quân mà đánh, bắt đầu xuất hiện những nhóm tiểu đội chiến đấu biệt lập, tốp 2 tốp 3 đột kích riêng lẻ, đánh xuyên qua trận địa, nha đầu híp mắt, chia quân đánh tỉa, bọc lót, thọc sườn, du kích đánh dằm, lùa quân, săn bắn tỉa, đối phương là muốn tìm mình.
Trên người nha đầu vẫn còn bom khói, nhưng tức pháp đã dụng 1 lần, còn chưa khôi phục, mạng nhỏ quan trọng, là không dám liều, nhưng nếu là trốn, chẳng ai qua nổi nha đầu. thu súng tắt phòng hộ, đến nhịp thở cũng điều hòa, rúc xuống 1 đám chiến cơ cháy hỏng, nha đầu cuộn người như con trùng nhỏ, mắt nhắm lại, tai dỏng lên, kẻ địch mấy lần lướt qua rồi bỏ sót, chỉ có nha đầu khóe miệng cười gian.
Nhưng rồi rất nhanh cười không nổi, nha đầu trốn, nhưng hoa tỉ thì không. Hoa tỉ làm người ngay thẳng, nào có tâm địa như nha đầu, không những không trốn, còn gia tăng hỏa lực, vừa bắn vừa gào thét gọi chi viện trên tần số, mồ hôi cùng máu nhỏ xuống, xương sườn bị súng giật gãy, liên lạc tắt ngấm, đáp lại chỉ là tiếng rè rè ngắt đoạn.
Cho dù như thế, súng vẫn không rời, hoa tỉ như đèn hút sáng, kéo đến 1 đám địch nhân, trước mắt đều là điểm đen, lưỡi dao phá không mà đến, người tuyệt vọng, nhưng niềm tin không mất, hoa tỉ đổi đạn 1 lần cuối cùng, dựng thẳng họng súng hướng thiên, bắn 1 viên sáo đạn.
Sáo đạn vút lên, thanh âm lanh lảnh, rít đến chói tai, đạn vừa bắn ra, lưỡi dao cũng đến, hoa tỉ nhắm mắt, chạy cũng vô dụng, chỉ nghe tiếng súng trường lộp bộp, là súng của nha đầu, mở mắt ra, nha đầu đã chắn ngay trước mặt hoa tỉ, 1 bên vai bị chém trúng, máu chảy đầm đìa, mặt nha đầu tái xanh, tay còn lại đổi súng khóa nòng, chế độ liên thanh, xả không cần giữ.
Nhưng vị trí đã lộ, chỉ cần như thế, ám binh lao đến, đấu y sáng rực, tử binh liều chết, nha đầu vất súng quay người ôm lấy hoa tỉ lăn xuống, bật tất cả phòng hộ trên người, nhưng phòng hộ của trinh sát, có thể dày được bao nhiêu, chỉ sợ nổ đến mảnh thịt vụn cũng không còn.
Tiếng nổ sát ngay bên cạnh, nổ đến nha đầu đầu váng mắt hoa, như bị đại chùy đập vào lưng, miệng phun ra 1 bụm máu tanh nồng, mắt trợn ngược, suýt thì bất tỉnh.
Hoa tỉ bị nha đầu đè lên, nhưng tấm thân còm cõi của nha đầu lại bị vật khác đè, nặng đến thở không nổi. hoa tỉ vất vả chui ra, lại chật vật lôi nha đầu ra cùng, đến lúc xoay người nhìn lại, kẻ vừa che chắn cho nha đầu, chỉ còn nửa tấm thân xám kịt đang bốc khói.
Là lính bộ binh, bộ binh thiết giáp, chiến giáp hạng nặng, người to giáp to, trên tay còn cầm 1 cái khiên chắn vỡ chỉ còn 1 mảnh, sinh tử quan đầu, chính là 1 người 1 khiên chắn cho nha đầu, đổi 1 mạng mình, giữ lấy 2 người bọn họ.
Người còn chưa vững, trong đầu chỉ có tiếng âm u, nha đầu theo bản năng bò rạp ra đất, 2 tay sờ soạng, sờ thấy 1 khối gạch nóng, cấm chỉ làm liều, chỉ thấy trước mặt có rất nhiều bóng xám vượt qua, lao về phía trước,
“biệt kích bộ binh, là người mình”
Hoa tỉ gào to, lại chụp lấy nha đầu mà lắc, nha đầu bị lắc đau, gạch trong tay đưa lên 1 nửa, suýt thì làm liều, mặt hoa tỉ lem bẩn, máu nước mắt cùng mồ hôi nhỏ giọt, nha đầu thấy mà mỉm cười.
Vất gạch tìm súng, không như hoa tỉ kích động ồn ào, nha đầu lặng lẽ nhặt súng, nhét vào lam thạch, cuối cùng ngẩng lên, nhìn đến cái xác cháy đen bên cạnh.
Người chết vì mình, nha đầu trong miệng toàn là máu tanh, cũng không ra cái tư vị gì, người chết thì hết, đêm nay, người bỏ mạng còn ít sao, nha đầu nhặt 1 thẻ binh nhân gãy gập, nhét vào người, họng súng 1 lần nữa lại giương lên,
“phụ thân người nói sai rồi,
Nếu ngu muội, hôm nay nhi nữ, nguyện ngu muội 1 lần”.