52.
Trời đêm mát rượi, nhiều mấy không trăng, nha đầu lại trằn trọc cả đêm không ngủ được, bình thường ăn no ngủ kĩ, chính bản thân cũng không hiểu nổi.
Không ngủ được thì trở mình, thấy hoa tỉ ngủ say, đành tặc lưỡi bỏ ra ngoài. Nha đầu ra ngoài tìm nước uống, đi tới đi lui 1 lúc, thế nào lại bò được ra ngoài thân tàu, trên tay cầm cái bánh nhân đậu, tay kia cốc nước trà, vừa nhai bánh vừa ngắm trời khuya, cảm thán nhân sinh như mộng.
Con tàu to như quả đồi, lại phi hành rất êm, đến cốc nước trà trong tay nha đầu còn không sánh ra ngoài 1 giọt, nha đầu nhai bánh rệu rạo, vụn bánh rơi đầy, bám đầy trên mép, cũng chẳng buồn lau, đột nhiên có chút cô quạnh, lại nhớ nhà.
Đúng là làm người không nên rãnh rỗi, ngồi không là sinh chuyện, trước giờ ăn rồi ngủ, chẳng nghĩ gì, giờ ra chiến trường lại đa sầu đa cảm, đối mặt sinh tử sống chết, đến kẻ vô tâm như nha đầu, cũng bồn chồn không yên.
“đang là giờ giới nghiêm, ngươi làm sao ra được chỗ này ? ”
Tiếng người lạ đột ngột, nha đầu giật thót mình, cả người bật dậy như con sóc, kẻ đến từ lúc nào, đến ngay bên cạnh mình còn không biết, là bản thân mất cảnh giác, nào phải, là kẻ đến lợi hại hơn mình.
Nha đầu dựng người đột ngột, cốc trà trong tay rơi ra, kẻ kia vừa vặn tiếp lấy, không ngại đưa lên uống 1 ngụm, trà ngon, thu chân ngồi xuống, tiện tay nhặt bánh của nha đầu, hỏi cũng không hỏi, bỏ vào mồm.
Bánh của ta, nha đầu tiếc của, dợm bước lên, tay còn chưa kịp vươn ra, mí mắt đã giật, 1 cảm giác xa lạ hoảng hốt dâng lên, là trực giác, nha đầu là dòng thợ săn, bản năng dã thú, và cái bản năng đó đang khiến cả người nha đầu run rẩy kịch liệt, sợ đến không nhấc nổi mình.
Hắc đấu y, hông đeo đao, dáng không cao lớn, nhìn qua rất bình thường, khoang chân nhai bánh uống trà, kẻ như vậy, nha đầu khó khăn nuốt ực 1 cái, phụ thân nói, đồ tể sát khí quấn thân, toàn thân kẻ kia ẩn tàng vụ khí, rốt cuộc đã giết bao nhiêu người ?
“dọa ngươi sợ rồi, tiểu nha đầu, ngồi xuống đi”
Lời vừa dứt, toàn thân nhẹ hẫng, nha đầu ngồi phịch xuống, thân thể rã rời, mồ hôi ướt đẫm, chảy dọc theo gò má, đúng là bị dọa đến mụ người.
“bánh bao đậu, trà hoa quả ? ”
Kẻ lạ mặt có chút áy náy, dỗ nha đầu như dỗ trẻ, trong tay xòe ra thứ y mang theo, vài cái bánh bao nóng hổi bọc giấy dầu, trà hoa quả trong ống trúc, nha đầu liếc y, nước miếng đã ứa ra mép, đến khi nhận thức được, miệng đã nhai tới cái bánh thứ 2 rồi.
Y nhìn nha đầu gặm bánh, mỉm cười, trước kia bản thân cũng từng như vậy, bây giờ đổi vai, y thong thả rót trà ra cốc, nhấp từng ngụm nhỏ, ngắm trăng nhớ người,
“nha đầu, nếu có kẻ hỏi người, đổi thiên hạ lấy 1 người, ngươi có đổi không ? ”
“hả ? ”
Nha đầu đang nhai bánh đến phồng má, chẳng hiểu y lảm nhảm cái gì, bánh bao đậu gói giấy dầu, lại ăn ngon như vậy, lúc ngẩng mặt lên, đã thấy y lặng yên đứng đó, dáng y thẳng, tay cong lên, vừa thân thuộc, vừa xa lạ.
Nha đầu khó hiểu lắc đầu, cuối cùng nhận ra, y nắm đao bằng 2 tay, đao gác ngang hông, tay trái nắm vỏ, tay phải nắm chuôi, tư thế này, trong quyển cổ tranh tổ gia truyền lại, đã từng thấy qua, hỏi phụ thân, phụ thân xoa đầu mà bảo rằng, quan gia trước kia, tỏ uy phong, thường nắm đao như vậy, lâu dần thành thói, thảo dân nhìn vào là nhận ra, gọi là quan đao.
“thượng quan đao pháp”
Nha đầu buột miệng thốt ra, giọng ngang ngọng nghịu, xấu hổ cúi mặt, y quay đầu lại, có chút ngạc nhiên, khóe miệng cong lên,
“ta và ngươi, đúng là có duyên, tặng ngươi 1 vật”
Y lấy trong người 1 ống trúc nhỏ, bịt kín đầu, đưa cho nha đầu, nha đầu ngu ngơ nhận lấy, đang bụng hỏi có ăn được không, y đã đi về mép tàu, vụ khí tự thân nổi lên, quẩn quanh thân thể y, như hắc hồn nhân.
“mây mù gió lớn, không sao không trăng, nha đầu, cẩn trọng”
Y ném ra 8 chữ, tung người lên, ngự khí phi hành, nha đầu tròn mắt nhìn, thân thể y đánh 1 vòng cung hoàn mỹ, lướt gió mà đi, cảm giác không nhanh, chớp mắt đã đi mất, xung đột thị giác, nha đầu nhìn mà há hốc, phi hành, còn có thể phi hành như vậy, đến cả cảm giác động cơ cũng không có, làm thế nào được chứ.
Tấm tắc khen lạ, đêm nay mò ra ăn vụng, lại gặp người vụng ăn như mình, còn được người ta cho bánh cho trà, nha đầu làm người đơn giản, cũng không nghĩ nhiều, nhìn ống trúc trong tay, xoay qua xoay lại, kiểu gì cũng không giống đồ ăn, còn có có mùi kì lạ.
Nha đầu đưa lên ngửi, mùi hắc nồng, mũi nhăn lại, là thuốc súng tự làm, đồ của dân gian, đột nhiên lòng nảy lên, vừa nãy y nói, cẩn trọng, còn nói, gió lớn, không trăng không sao, lẽ nào . . .
Nha đầu chạy đến mép tàu, chân 1 bước 2, bàn tay duỗi thẳng, ngón tay xòe ra, gió đâu chỉ lớn, là gió nồm phương bắc, nha đầu quét mắt nhìn xuống mặt biển, khí trời âm u, mắt nha đầu như cú vọ, tàu bay cách mặt biển hơn trăm mét, nhưng bản thân đã cảm thấy điểm bất thường.
Cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng, nha đầu bóc vội lớp vải xi, đập ống trúc, tay giơ lên cao, nghiến răng, ống trúc phát nổ, pháo sáng vút lên, soi rọi cả 1 mảng biển tối đen, rọi lên 1 rừng điểm đen kịt trên mặt biển.
“quan gia có nói, trời âm gió to, binh tất có trá”