49.
Yên châu thành, tuy không thể so cùng thủ phủ của liên minh, hay kinh đô đế quốc, nhưng cũng là trong thập đại thành, tứ thị phồn hoa.
3 mặt giáp biển, mặt kia sông lớn, là 1 tòa thành giao thương sầm uất, thành giàu, giàu đến nứt khổ đổ vách. Tuy cả liên minh khói lửa chiến tranh, nhưng thành nằm sâu về hậu phương, lại là nơi quan trọng, chính là quốc khố, có trọng binh canh giữ, là 3 quân đoàn liên minh đóng ở đây, đến tiểu thử cũng không dám chạy ra đường.
Triệu tú anh ngáp dài ngáp ngắn, chống cằm nhìn dòng người tấp nập phía dưới, chén rượu trong tay còn non hơn nửa, cứ nâng lên lại thở dài hạ xuống, tâm tình chẳng biết bay đi đâu rồi.
“triệu thiếu hôm nay thật là tâm trạng a, là chỗ chúng ta không chu đáo sao ? ”
Triệu tú anh nhìn ra, cô đào mặt phấn bưng lên mâm lục quả, đang nháy mắt với hắn.
“có chút vướng mắc”
“hử, ngươi mà cũng cấn lòng sao, nói ra, tỉ tỉ giúp ngươi khai thông là được”
Lời đùa hữu ý, ý cười sâu xa, hắn nhìn đào cô mỉm cười, thiếu gia mặt mỏng, cười đến mê ly, cười đến đào cô đỏ mặt tim gấp, hắn quay đầu,
“mấy hôm nay trong thành náo nhiệt, là đang làm gì ? ”
“nơi này có lúc nào không náo nhiệt, ồ, ý ngươi là đám người kia, họ là đang mộ quân”
Đào tỉ co ngón tay búng về hướng 1 hàng người đang xếp dài phía xa, cờ xí rợp trời, quân chỉnh nghiêm trang mà tặc lưỡi lắc đầu.
Triệu tú anh hướng nhìn ra, chưa nhìn đến đã cụp mắt xuống, gượng gạo đưa rượu lên môi nuốt xuống 1 ngụm khó khăn.
“mộ quân ? ”
Hắn đương nhiên biết quân đội chiêu quân, tòng quân toàn thành, rầm rộ như thế, đến đứa nhỏ lên 3 còn biết. triệu tú anh không những biết, còn biết rất rõ, bởi vì lệnh chiêu quân 3 hôm trước đã đến nhà hắn, chỉ là chưa qua khỏi cửa, đã bị phụ thân đốt mất rồi.
Triệu gia đại phú, chính là địa đầu thành yên châu, có tài có lực, đến cả hội đồng liên minh còn nể mấy phần, vậy mà lệnh chiêu quân còn dám đưa đến cửa, phụ thân đúng là nổi giận lôi đình. Triệu gia có mình hắn là độc nam, trên hắn còn có 3 tỉ tỉ, đều thông gia đại phú đại quý, triệu tú anh từ nhỏ đến lớn được bọc trong kén, ở yên châu thành chính là muốn gì được nấy.
Công tử lụa là, da trắng mặt ngọc, mị lực còn hơn cả nữ nhân, đào tỉ tuổi nghề không nhỏ, thâm hậu như vậy mà bị hắn cười trúng, tim còn lỡ mấy nhịp, chỉ có thể thầm than thở trong lòng, yêu nhân.
“ngươi chắc là không biết đi, nói cho ngươi, tỉ tỉ mấy bữa trước tiếp 1 đại quan nhân, người từ chiến trường về, trên người đầy mùi máu tanh nồng, khiến tỉ tỉ mấy lần muốn nôn.
Nhưng có tiền, đến ăn mày cũng tiếp được a, dù sao ở chiến trường cần mạng không cần tiền, nên là . . . ”
“dông dài”
Triệu tú anh đập chén rượu xuống, mắt sắc nhướng lên, nhưng tay mềm vô lực, cạch 1 tiếng cũng khiến đào tỉ giật mình, triệu thiếu gia chính là bao tiền di động a, nếu mà tức giận bỏ về. đào tỉ thấy hắn quan tâm, liền nhân cơ hội dán sát thân thể lên người hắn, híp mắt thì thầm,
“rượu vào lời ra, tiền tuyến đánh lớn, nghe đâu liên minh tổng lực công phá phòng tuyến đế quốc, muốn lấy lại đại cục, tử thương thảm trọng, chết đến 9 phần 10.
Nơi này của ta, cũng có nhiều tỉ muội có người thân ra trận, mấy bữa nay chiến tử liên tiếp báo về, lòng người suy sụp a, nhiều người chịu không nổi mà lụy mình, hại tỉ tỉ ta phải gồng người mà gánh thay họ, ai da, đúng là vùi hoa dập liễu mà”.
Đào tỉ vừa nói vừa thút thít, khóc không ra nước mắt, mắt đảo xoay vòng, chỉ có triệu tú anh bên cạnh ngồi yên bất động, hắn nhìn xuống đường lớn, thấy hàng người phía dưới càng xếp càng dài, càng nhìn lòng càng nặng.
Hắn chẳng nhớ mình nổi giận ra sao, chỉ mơ hồ bản thân nghe đến lặng người, lòng khó chịu. khó chịu thì phát tiết, hất đổ mâm lục quả, đập phá vài món đồ, khiến đào tỉ la hoảng mà bỏ chạy. Hắn đập phá, không ai dám cản, đập đến đau tay, mơ hồ vất vưởng, lúc tỉnh giận, bản thân đã trên đường lớn.
Phía trước có 1 thiếu niên, tuổi tác không lớn, 15 16, chỉ trạc như hắn, ba lô trên lưng, xếp hàng theo quân, bên cạnh còn có phụ mẫu già, có tiểu muội tử.
1 nhà 4 người, thiếu niên mặt lạnh không ừ không hử, cử chỉ quan tâm, thiếu niên tiếp lấy bùa bình an từ tiểu muội, còn nhẹ tay xoa đầu, người lạnh, nhưng lòng mềm.
Triệu tú anh nhìn thấy, mặt đỏ lên, tức giận, ganh tỵ, hay hổ thẹn, hắn chẳng hiểu nổi bản thân bị làm sao, từ nhỏ đến lớn, vô ưu vô lo, vậy mà bây giờ, trong lòng khó chịu.
Khó khăn lắm mới lết được về nhà, vừa bước qua cửa, đã biết trong nhà có chuyện.
Người hầu trong nhà chạy đôn chạy đáo, mọi người đều hốt hoảng, hắn cũng hoảng, lòng thắt lại, hỏi ra mới biết, cậu của hắn, cũng là đệ ruột mẫu thân, chiến tử sa trường, người chết rồi, đến thân xác cũng không tìm về được, thứ chuyển về, chỉ là 1 manh áo rách mà thôi.
Cậu của hắn, trong nhà, chính là người triệu tú anh thân nhất, tuổi tác không cách biệt bao nhiêu, hắn từ nhỏ đã quấn cậu, như thân huynh đệ. Nhưng qua thời, chí hướng khác nhau, hắn hưởng thụ đã quen, chịu sướng không chịu khổ, còn cậu của hắn, lòng tại thiên hạ, chiến tranh nổ ra, cậu là lớp người đầu tiên ra tiền tuyến.
Tiền tuyến gian khổ, nhưng vẫn có quà về, lúc là mảnh đạn pháo, khi là thân súng gãy, những thứ vụn vặt cậu lấy ở chiến trường, với người khác chỉ là rác, với triệu tú anh, khác nào bảo vật, bỏ vào hộp gấm, thỉnh thoảng lấy vật nhớ người.
Triệu tú anh bước thấp bước cao vào nhà, nửa bên đầu đau nhức, bước chân phập phù.
Hắn đi tìm mẫu thân, tìm được người đang ôm chiến y của cậu mà khóc trong phòng, đèn tắt phòng đóng, mẫu thân vốn ít nói, giờ chỉ lặng lẽ khóc, hắn đứng ngoài cửa nhìn vào, nước mắt chảy xuống.
Có người đến bên cạnh hắn, tay nặng ấm vai, hắn ngước lên, là phụ thân,
“để mẫu thân ngươi một mình đi, theo ta”
Phụ thân dẫn triệu tú anh vào thư phòng, mắt người đỏ hoe, cũng không nói gì, lấy 1 chai rượu cổ, là vò rượu gia truyền, rót làm 3 bát, uống 1, đưa hắn 1 bát, bát còn lại, đổ xuống sàn.
“chiến trường ác liệt hơn dự tính, binh lực hao tổn, quân đội giờ đang ráo riết tuyển quân, ngươi bình thường ra ngoài ta không quản, nhưng thời gian tới yên phận 1 chút”
“có thể nào, liên minh, chiến . . . bại ? ”
“có thể nào được, để quốc có thể chèn ép liên minh về quân lực, nhưng là nuốt không nổi liên minh.
Ngươi còn nhỏ tuổi, việc không đến lượt ngươi lo, ta sắp tới phải ra ngoài, ngươi tại gia chỉnh đốn, chăm sóc mẫu thân ngươi cho tốt.
Thiên hạ có sập xuống, phụ thân sẽ gánh thay cho ngươi”.
Phụ thân dặn dò mấy câu, thì phẩy hắn ra ngoài, mọi người ai nấy đều có việc tại thân, thiếu gia hào môn, chẳng có việc gì làm, trở về phòng vùi đầu xuống gối.
Triệu tú anh ôm gối nằm mộng, trằn trọc cả đêm, thiên hạ ngược xuôi, chiến trường ác liệt, hắn cắn môi đến bật máu, đầu óc xoay vòng, cuối cùng nhớ đến cảnh tượng ban chiều, nhớ đến thiếu niên, 1 nhà 4 người.
Hắn bật người dậy, lấy ra hộp gấm, trong đó là những món đồ mà cậu gửi về, giờ đã thành di vật. tầm nhìn nhòe đi, hắn lấy tau quệt khóe mắt ươn ướt, lục tìm 1 lúc, lấy ra 1 vật, là 1 thẻ bài bằng gỗ, nhỏ bằng 2 ngón tay, trên có khắc 1 biểu tượng kì quái, là 1 con quái điểu hình dạng xấu xí, bỏ vào người.
Triệu tú anh tìm đến phòng mẫu thân, người đã khóc đến sưng mắt mà thiếp đi, trên tay vẫn còn giữ đấu y sơn cũ. Rón rén bước vào, lấy đi vạt đấy y, cho đến lúc hắn ngồi trên phi hành khí, tim vẫn còn bình bình trong ngực.
Thiếu niên non nớt, suy nghĩ không sâu, hắn không biết mình làm đúng hay sai, có thể sau này bản thân sẽ thấy hối hận, mà có khi, chẳng đến được cái sau này đó. Nhưng gì đi nữa, không thể thế này, như thế này, triệu tú anh không chịu nổi.
Đầu óc rối bời, lòng tràn đầy những cảm xúc lẫn lộn, triệu tú anh mặc lên đấu y cũ nát, mặc vào vừa y, hắn khởi động phi hành khí, động cơ đốt lên, như tâm khảm hắn đang thiêu đốt, hướng phía doanh trại sáng rực phía xa mà tới.
Thiếu niên da mặt mỏng, không chịu được thiên hạ nông sâu, nửa vời mà đến, sau này nhất định sẽ hối hận, bởi vì triệu tú anh không biết, cái biểu tượng đó, không phải quái điểu gì, chính là khắc 1 họng pháo đang xòe nòng.
Quân chủng lục binh, bộ binh hỏa pháo.