48.
“1 phút, tất cả chuẩn bị đi, cô lên trước”
Tiếng tay đội trưởng gào lên xen lẫn trong tiếng máy quạt ầm ầm, trộn lẫn cùng hàng tá thứ âm thanh khác, nguyễn phương dỏng cả người lên, phải cố gắng lắm mới nghe được gã gào thét cái gì.
“nghe rõ, đội trưởng”
ả lên tiếng, cất cái giọng khàn khàn re ré, mặt ả đỏ bừng, vẫn còn tự ti về chất giọng của mình, mắt ả lơ đãng đảo 1 vòng, chẳng ai để ý,may thật. đột nhiên thấy buồn cười, trên chiến trường sống chết chưa rõ, còn lo vớ vẩn linh tinh, ả lấy tay vỗ vào mặt, tỉnh người, lại vỗ lưng 2 lần, tư trang đủ cả, thở phào 1 hơi.
Đèn đỏ trong khoang chớp nháy liên tục, đã vào chiến trường, chiếc tàu vận tải đồ sộ đột nhiên tăng tốc, thân hình ả chúi nhủi về phía trước, thiếu chút nữa là tim đã nhảy lên họng. chẳng riêng gì ả, xung quanh mấy chục con người, ai nấy đều căng thẳng, ả còn thấy đội trưởng tay nắm chặt vật gì đó, nhắm mắt cầu nguyện, tim bọn họ đập bình bình trong ngực, qua đôi tai bén nhạy của ả, chẳng khác gì kèn kéo quân.
Đèn xanh bật sáng, cũng chẳng có ai kịp cảnh báo, cửa khoang trước mặt ả bật mở, ánh sáng len qua cột khói soi thẳng vào mặt chói cả mắt, thân thể tự hành, ả bật mũ bảo hộ, chân đạp lên sàn tàu kim loại, bật người về phía trước.
Đùng 1 tiếng nổ lớn, sườn tàu trúng 1 quả đạn pháo, gần 1 nửa tàu phía trái bay mất, thân tàu rung lên, ả còn chưa kịp nhảy ra ngoài, cơ thể mất thăng bằng ngã sấp xuống,
“nhảy”
Đội trưởng túm lấy ả lôi dậy, sau đó co chân đạp ả bay thẳng ra ngoài. chỉ vài giây choáng váng suýt mất cả mạng, máu dồn lên não, ả bật phòng hộ, cơ thể thực hiện 1 loạt động tác né tránh phi hành, chiến trường khốc liệt, nhưng so với tưởng tượng của nguyễn phương, đáng sợ đến rùng mình.
Đội trưởng vừa đạp được ả ra ngoài, tàu vận tải đã trúng đạn nổ tung, khiến ả sợ đến đổ mồ hôi lạnh, vài giây trước mình còn trên đó. Chẳng biết bao nhiêu người thoát được, ả chỉ thấy được vài người trong đội, đang gian khổ tránh né như ả.
“chúc may mắn, mọi người”
Sinh tử quan đầu, thân ai nấy lo, ả thu hồi tầm mắt, dồn hết tinh lực mà phi hành, pháo phòng không rợp trời kín mây, kết thành lưới đạn, ả căng mắt ra mà quan sát, tránh được bao nhiêu thì tránh, lồng năng lượng của ả rung bần bật, chẳng biết chịu bao nhiêu phát bắn, cũng chẳng biết khi nào nó vỡ, 1 khi vỡ, chỉ còn đường chết.
Nhưng trời thương kẻ hiền lành, trong khi năng lượng trên đấu y của nguyễn phương tụt không phanh, lồng năng lượng mỏng như tờ giấy, bên cạnh đột ngột thò ra 1 tàu vận tải, tuy là động cơ bốc cháy, nhưng phòng hộ trên tàu vẫn còn.
ả toét miệng cười, liền bay song song với thân tàu, thay 1 viên lam thạch, phòng hộ lại 1 lần nữa bật lên, ả cũng thở phào.
Từ trong thân tàu có người lao ra, cũng không biết là đội nào, nhưng chung 1 đợt tấn công, đều là không vận, họ cũng giống ả, phi hành nép vào thân tàu, mượn thân tàu che chắn.
ả ngoái đầu nhìn, dựa vào tiêu kí trên đấu y, là không vận hậu cần, thế nào được chứ, đó là đội xuất phát sau cùng mới phải, lẽ nào, toàn đội tiên phong bị diệt sạch rồi hay sao ?
thấy ả quay nhìn, họ gật đầu với ả, nguyễn phương cũng gật, đưa tay ra hiệu với người gần nhất, đội ả ly tán, bên họ thiếu người, vậy thì lập đội, trên chiến trường sợ nhất là cô lập một mình, ả lại nhát gan, nhiệm vụ gì đó vất sau đầu, sống được thì nói chuyện.
ả nín thở chờ đợi, đợi người ta đồng ý, đợi đến lúc họ gửi qua tần số liên lạc, lòng ả lộp bộp, còn chưa kịp buông xuống, 1 tia nhiệt năng xanh đậm đã bắn thẳng lên, tia năng lượng cô đặc, bắn xuyên qua lồng năng lượng, chỉ nghe bụp 1 tiếng, thân người bên cạnh ả đã bị đục thủng 1 cái lỗ to bằng bàn tay, rơi thẳng xuống.
“bắn tỉa”
Không biết là ai gào lên, mọi người ngay lập tức tản ra, vừa rời khỏi thân tàu, đã phải đối mặt với lưới phòng không dày đặc, nhưng lần này còn độc địa gấp mấy lần, bởi vì 1 tay bắn tỉa.
Đánh trận mà gặp bắn tỉa, không biết vị trí đối phương là đại kỵ,ả chỉ biết đại khái phương hướng, nhưng biết thì làm được gì, đối phương núp trong trận địa, bọn họ phơi mình trên không, chẳng khác nào bia tập bắn.
liên tục có người bị bắn hạ, bên cạnh ả giờ chỉ lác đác vài người, tia nhiệt năng do cao thủ bắn ra, vô cùng chính xác, 1 lần 1 mạng, áp lực đè nặng tinh thần, đã có vài người phát hoảng mà bay loạn, cuối cùng bị lưới đạn bắn tan xác, đến mảnh thịt vụn cũng không còn.
Nguyễn phương cắn răng, tủi thân ứa nước mắt, thân gái dặm trường a. ả dồn hết sức bình sinh mà phi hành, bao nhiêu tài nghệ trổ ra hết, chính là kĩ xảo phi hành bất quy, nhưng gánh nặng lên cơ thể quá lớn, tinh thần đã trở nên mơ hồ, chỉ còn dựa vào bản năng mà cầu sinh.
Phía dưới hiện ra 1 cánh rừng đổ nát, ả lì lợm bám sát tàu vận tải không rời, lợi dụng nó để tránh đạn đối không, còn đạn bắn tỉa, chỉ có thể dựa vào năng lực bản thân, phó mặc cho trời.
Bên cạnh ả đã không còn ai, chỉ còn ả và 1 thân tàu bốc cháy, con tàu đang rơi, mũi tàu chúc xuống. ả cũng chúi cả người xuống, phòng hộ trên người thu gọn sát thân, lớp vỏ dày lên, thân thể ả như mũi khoan, tăng tốc xoáy thẳng xuống.
Công kích đã bắt đầu dồn dập, còn có phần gấp gáp, tiết tấu đã loạn, ả mừng thầm, đối phương mệt rồi, cũng chỉ là con người mà thôi.
Mảnh rừng đã rất gần, chỉ tính bằng giây, bóng cây vút cao đã hiện ra tầm mắt, chỉ cần xuống được ả sẽ thoát. Con tàu vận tải hư hỏng nặng nề, đang rơi không kiểm soát, nhưng vì là đội hậu cần, vỏ tàu bền chắc, đã hứng cho ả bao nhiêu phát đạn.
Lại thêm 1 tia nhiệt bắn vào thân tàu, lá chắn của tàu đã vỡ từ lâu, nhưng vỏ tàu dày, khác gì gãi ngứa, là bắn nhầm ? ả nhìn lên, khóe miệng cứng ngắc, kẻ địch biết bắn ả không được, đã đổi mục tiêu, bao nhiêu phát đều nhắm chính xác vào bồn nguyên liệu.
Nghĩ cũng không nghĩ, phản xạ tức thì, thân thể ả rung lên, như con cá không xương, giữa không bung người, đổi hướng gập vòng cung, vừa giữ nguyên lực xoáy vừa tăng tốc cùng 1 lúc, cơ thể căng lên, xuýt xoát đứt đôi người, ả rên lên 1 tiếng đau đớn, cùng lúc 1 tiếng nổ rền vang ngay bên cạnh.
Con tàu vận tải nổ tung, sóng xung kích vỗ lên người ả, phòng hộ bị đánh tan, thân người bị thổi bay đi, đập đổ 1 hàng cây, nện thẳng lên đất.