50.
“tiểu muội không ở nhà đan áo thổi cơm, lại chạy đến đây giành việc với nam nhân chúng ta a”
Triệu tú anh vùi đầu ăn mì, ăn đến phồng má, mặt cũng không ngẩng lên, những lời như thế mấy ngày qua vốn đã nghe nhiều, đâm ra miễn nhiễm, cũng chẳng thể quản nổi miệng lưỡi thiên hạ.
Hắn đến đây báo danh tòng quân, cứ nghĩ mọi chuyện đơn giản, không ngờ đụng đâu hỏng đấy, đúng là càng làm càng rối.
Giấy báo danh không có, hắn lại muốn giấu thân phận, tùy thân chẳng có cái gì, hỏi đến kĩ năng, hắn lại chưa từng trải qua huấn luyện cơ sở bài bản, đúng ra là có gia sư, tự luyện ở nhà, nói ra cũng vô dụng.
Thiếu niên lại lịch mơ hồ, tay ngang mà đến, từ đâu ra đến báo danh, trưởng quan nhìn hắn, nheo mắt,
“tiểu nữ nhà ngươi không ở nhà phụ giúp phụ mẫu, an gia lạc nghiệp, đến đây làm loạn, mất thời gian của lão tử”
“ta là nam nhân”
Triệu tú anh giận đến đỏ mặt, hắn mặc đấu y của cậu, nhưng thân thể nhỏ gầy, đấu y bó sát, lại thêm mặt mỏng da mềm, nhìn qua chẳng khác nào nữ nhân, đúng là trêu người, lại kéo theo 1 tràng cười xung quanh.
Bị người cười nhạo, hắn cũng chẳng có cách nào, hơn nữa còn có việc khác đáng lo hơn, triệu tú anh xoa cái bụng rỗng không, cuối cùng nhịn không nổi, hướng quân trạm gần đó mà bò vào, vét cạn túi, cuối cùng cắn răng gọi 1 bát mì.
Triệu tú anh rời nhà vội vã, thiếu niên nóng đầu, đến tiền cũng không mang theo, cứ ngỡ đến là vào được trong quân, ai ngờ lại lằng nhằng như vậy.
Cuối cùng hết cách, đành bán luôn phi hành khí đi, còn bị người ta ép cho khổ sở, chẳng được mấy đồng. mấy ngày nay hắn vất vưởng ở dịch trạm, ngày nào cũng đến quân dịch báo danh, nhưng lần nào cũng trượt, kẻ đến lai lịch bất minh, người ta còn chưa tóm cổ đã là may.
Chẳng phải chiến trường ác liệt đang cần người sao, sao đòi hỏi nhiều như vậy làm gì, triệu tú anh cảm thấy uất ức, nhưng chẳng có cách nào, mấy lần đã muốn bỏ quách về nhà, nhưng thật không cam tâm.
Niềm tin càng ngày càng cạn, còn túi tiền thì cạn từ lâu, lại còn bị người ta cười nhạo, triệu tú anh ăn mì mà miệng đắng ngắt, mì trong quân chẳng ngon lành gì, hắn quyết định ăn xong là đi về, thiếu niên nhiệt huyết, nhưng kiên nhẫn bằng không.
“cho hai bát mì”
Trước mặt có người ngồi xuống, triệu tú anh ngửa lên, mắt hắn đỏ ửng, mặt mũi kèm nhèm, nhìn người cũng chẳng rõ, liếc sơ 1 cái, thiếu gì chỗ không ngồi, cũng mặc kệ, lại cặm cụi gặm mì.
“tiểu muội hẳn là còn đói lắm, ăn thêm đi”
Kẻ mới đến đẩy bát mì về phía triệu tú anh, ngươi xem ta là ăn mày, hắn vốn muốn từ chối, nhưng đúng là đói đến hoa cả mắt, dù sao hắn bôi ít điểm lên mặt, không ai nhận ra, đói mềm người, cũng chẳng cần thể diện, đành lí nhí 1 tiếng “đa tạ”, lôi bát mì về phía mình.
“người lạ cho ngươi cái màn thầu, bảo ăn liền ăn, 1 chút cảnh giác cũng không có ? ”
“hả, ngươi nói sao ? ”
“không có gì, đồ ăn không có độc”
Triệu tú anh nâng đũa lên, miệng còn chưa kịp nuốt xuống, 1 câu nói mà đơ ngươi, kẻ kia bật cười, cười đến sảng khoái, giờ mới biết bị người ta trêu, hắn giận đến đỏ bừng, theo lẽ là đứng phắt dậy, lật bàn mắng người, nhưng mấy ngày qua ra ngoài lăn lội, cũng hiểu được ít nhiều.
Đồ ăn trong quân, tuy dở tuy nhạt, nhưng không được lãng phí.
Hắn không lật bàn, cũng chẳng có sức mà mắng người, tảng lờ đi, dù sao ăn xong hắn cũng rời đi, nơi thị phi này, ngay từ đầu đã là không hợp.
“tiểu muội ngươi trong nhà có người ra trận ? ”
“sao ngươi biết ? ”
“ngươi tuổi thì nhỏ, đấu y này, vốn không phải của ngươi đi, cạn nghĩ mà đến ? ”
“ngươi thì lớn chắc ? ”
“hơn tiểu muội ngươi là được”
“ta là nam nhân”
Triệu tú anh nghiến răng, vốn muốn buông xuôi, nhưng lời kẻ kia như chọc ngoáy, đúng là chịu không nổi, hắn đứng dậy lấy ra thẻ gỗ đập xuống bàn, trừng mắt,
“thiếu gia ta trước giờ không nợ người khác, ngươi cầm lấy cái này, đến triệu gia mà lĩnh thưởng, cáo từ”
Thẻ gỗ đập xuống, kẻ kia nhìn thấy, ý lên 1 tiếng, cũng không màng đến triệu tú anh giận dỗi, y cầm thẻ gỗ lên, lặng người 1 lúc, cuối cùng đứng dậy, tuy không cao lớn, cũng hơn triệu tú anh nửa cái đầu, lực cân người chắc,
“thứ này, là của ngươi ? ”
“hỏi thừa”
“còn muốn báo danh không ? ”
“tưởng ai cũng rãnh rỗi như ngươi, đi chọc ngoáy người khác ? ”
“tiểu muội tử đúng là giận dai”
“đã bảo con mẹ nó, ta là nam nhân”
Kẻ kia lại cười, thích cười như vậy thì cười chết đi, triệu tú anh lòng đầy hỏa nộ, nhưng là vẫn theo y bước ra, y dẫn triệu tú anh 1 đường đi thẳng, đi sâu vào trong quân, không ai hỏi, cũng không ai chặn lại.
Triệu tú anh nhìn 1 lúc, cuối cùng nhận ra bất thường, y vào quân nửa bước khó khăn, kẻ kia liền đường không ai cản, người ta tránh y còn không kịp. nơi y đi qua, nói cười im bặt, không khí ngột ngạt, bức thở không thông, có người thấy y mà sợ hãi, cũng có kẻ nhìn y kính phục tự tâm, chắp tay cúi đầu, gọi 1 câu, “lão đại”.
Triệu tú anh bất giấc nuốt ực 1 cái, cảm giác như đường xuống hoàng tuyền, kẻ kia 1 thân đấu y đen rực, bên hông còn ngang 1 thanh đao, như khách đao từ viễn cổ, cả đao lẫn người, đều tỏa ra hắc khí nhàn nhạt.
Là hắn hoa mắt, mấy ngày nay mệt mỏi, thần trí không tỉnh táo, bất giác bản thấy có chút hối hận, triệu tú anh nhìn tử thần phía trước, bây giờ quay về, liệu còn kịp không,
“họ gọi ngươi là lão đại”
“luyện đao lâu hơn người 1 chút”
“là bao lâu ? ”
“800 năm”
Muốn dọa người, triệu tú anh xì mặt, muốn bóc mẽ y, nhưng giọng y khác lạ, nghe như cõi khác vọng về, chẳng hiểu sao triệu tú anh lại muốn tin, tin tưởng con người này, tin rồi hoảng sợ.
“đến rồi”
Y dừng lại đột ngột, triệu tú anh suýt nữa đã va vào người y, nhưng khi đến gần, khí tức quanh y thay đổi, như 1 rào chắn vô hình, bức người lùi lại.
Triệu tú anh vô thức bị thứ vô hình đẩy bật lại, tuy còn chưa bật ngửa, cũng phải lùi lại vài bước, sợ đến đổ mồ hôi, đúng là ban ngày gặp quỷ.
Triệu tú anh lắc đầu, mấy bữa nay ăn ngủ không ngon, đúng lạ hại đến chân thân rồi, đầu óc mơ hồ sao mà theo quân, đổ được chút mồ hôi cũng tốt, thần tình tỉnh táo, tỉnh rồi ngó ra, đến khi thấy trận địa pháo trải dài trước mắt, cả người bất động.
Những khẩu pháo năng lượng khổng lồ, nhiều không đếm xuể, cái to thì như tòa nhà, cái nhỏ, cũng đến mấy thân người chưa đủ, bên cạnh còn có cả đống tinh thể năng lượng, hộp đạn pháo, cùng vỏ đạn chất chồng vương vãi khắp nơi, nhìn hoa cả mắt.
Lần đầu tiên triệu tú anh nhìn thấy đại pháo năng lượng, còn thấy nhiều như vậy, không 1 ngàn cũng vài trăm, bên cạnh còn có rất nhiều người, những người mặc đấu y giống như đấu y trên người hắn. người xoay đại pháo, kẻ vác hộp đạn, gân xanh nổi lên, người thô lực điền, thân thể to lớn gấp đôi triệu tú anh.
“đây là ? ”
“kẻ từ bây giờ đây là nhà của ngươi, giường của ngươi, pháo kia vật bất ly thân, còn những người kia chính là huynh đệ, đi đi”
“ta . . . ta có thể sao ? ”
“ta chỉ có thể dẫn ngươi đến, còn lại, do ngươi lựa chọn, sẽ rất gian khổ, tiểu muội tử, sợ rồi sao ? ”
“ta, là nam nhân”
Triệu tú anh cảm thấy tức ngực, cổ họng nghèn nghẹn, như có thứ gì chắn ngang, người y nóng bừng, cảm thấy từng lỗ chân lông trên người nở ra, người nóng như thiêu đốt, cậu của hắn, người đã từng như thế này sao.
cự kinh đại pháo, tử sĩ chôn thây, nhân sinh hỏa khí, thiếu niên, bàn tay nắm chặt.
Triệu tú anh bước tới, chân có chút run rẩy, lòng do dự, tâm rối bời, ngoảnh đầu lại, người đã đi mất, hắn thở dài, giờ muốn quay lại, cũng không biết đường, bật cười tự giễu, vậy bước về phía trước đi.
Phía trước có dịch quân, lão binh ngồi vắt chân phả khói, đầu tóc rối bù, bàn tay thô to nứt nẻ, nhìn triệu tú anh hấp háy mắt,
“tiểu tử, biết đây là đâu không ? ”
Triệu tú anh không nói gì, lặng lẽ đưa ra tín vật, thẻ gỗ thô sơ, khắc hình dị điểu.
Lão binh cầm lên, nhìn vật nhìn người, nhìn triệu tú anh 1 hồi lâu, lắc đầu lầm bẩm,
“nhìn không ra a, vào đi, là người nhà”
Lão binh thở dài, đưa cho hắn thẻ thân phận, thẻ làm bằng hợp kim trắng, vừa cũ vừa mòn, triệu tú anh nhìn thấy thì bật khóc, là thẻ binh nhân của cậu,
“sư đoàn bộ binh thiết giáp cơ động số 1, đại đội 107, pháo binh đánh chặn”.