Lúc bấy giờ, Lỗ Tuấn nghe tiếng kêu khóc phía trước, ngẩng đầu lên nhìn, thấy hai tên Nhật Bản cầm Nhật Đao đang truy sát một lão nhân cùng đứa cháu nhỏ. Lão nhân sức cùng lực kiệt, lại bị đá vụn vướng chân, ngã sõng soài xuống đất. Đứa cháu khóc lóc chạy về đỡ ông dậy, lão nhân cố sức đẩy cháu chạy đi. Nhật Bản chạy tới, giơ đao định chém. Bỗng một thanh kiếm gãy bay đến, đập thẳng vào sống mũi tên Nhật Bản, máu mũi tuôn xối xả. Tên Nhật Bản còn lại gầm lên một tiếng: “Bát Ca! ”, mắt đảo quanh, thấy một thiếu niên hiệp khách cầm kiếm xông tới, vung đao chém tới. Lỗ Tuấn nghiêng người né tránh, thuận thế rút kiếm, đâm xuyên qua người tên Nhật Bản bị gãy sống mũi, tạo thành một lỗ thủng. Tên Nhật Bản kia thấy mình chém hụt, đồng bọn bị giết, quay người lại, một đao chém tới. Lỗ Tuấn giơ kiếm chặn lại, đá một cú chính vào hạ bộ tên Nhật Bản.
tử ăn đau, vội đỡ lấy hạ âm, Lỗ Tuấn phản thủ một kiếm, lập tức kết liễu.
Lỗ Tuấn đỡ lão nhân gia dậy, hỏi: “Đại gia, rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Sao lại có nhân truy sát ngài? ” Đại gia khóc nức nở: “Lão hán là người ở trấn Hào Thiên, tên là Mao Vĩ, chỉ có một đứa con trai, theo cha vợ sang Liêu Đông làm quân, kế thừa chức vụ của cháu trai lão hán, được phong làm trăm hộ. Thằng cháu này tên là Mao Thừa Lộc, là con trai của đứa con trai đi lính kia. Hôm nay, trên trấn xuất hiện hơn hai trăm tên, toàn là, giết người không chớp mắt! Ai ngờ con trai lão hán đi lính, mà lão hán lại bị truy sát, binh sĩ cũng chẳng thèm cứu! Toàn trấn bị tử chiếm đóng, tất cả đều chết hết, người thân, bằng hữu, đều chết hết rồi! ” Lỗ Tuấn lục soát trong người những tên, tìm được bạc, đưa hết cho hai ông cháu, rồi lại dùng thanh kiếm lau sạch máu trên thân xác, liền chạy thẳng về Hào Thiên trấn.
Lão đại hô to: ", đi không được đâu, hơn hai trăm tên! " Lỗ Tuấn đáp: "Yên tâm đi, hơn hai trăm tên thôi, ta sẽ không loạn xông vào, tự có biện pháp! "
Lỗ Tuấn nhanh chóng tiến vào Hạo Thiên trấn. Trời quang mây tạnh, lang thang trong trời đất bao la, thành trấn không một bóng người qua lại, phố xá, nhà cửa đều tan hoang. Lỗ Tuấn trong lòng vô cùng hoảng sợ. Từ xa nhìn lại, thấy khói bụi cuồn cuộn bốc lên từ hướng Đông Nam. Lỗ Tuấn nhìn thấy cảnh tượng ấy, trong lòng đã đoán được phần nào. Hắn vội vàng chạy về hướng Đông Nam. Thì ra, chốn này xưa kia có hàng trăm hộ gia đình, nay đã bị lửa thiêu rụi, biến thành một bãi đất trắng, nơi nào cũng là gạch ngói vỡ vụn, đổ ngổn ngang, thi thể nam nữ chết thảm, không đếm xuể. Bỗng nhiên, Lỗ Tuấn nhìn thấy trước cửa một ngôi nhà có hai chiếc đèn lồng, mỗi chiếc đều vẽ một con ngựa phi. Hắn nghĩ bụng: "Đây hẳn là phủ đệ của Trần Lôi Tín rồi, nhưng nhìn tình hình hiện tại, người bên trong hoặc là đã bị giết, hoặc là đã trốn thoát. "
Lúc đang suy nghĩ, bỗng nghe tiếng ồn ào từ xa, "", (Lỗ Tuấn) vội vàng trốn vào nhà Trần Lôi Tín. Quả nhiên, trong phủ Trần, xác chết la liệt. Lỗ Tuấn nghe tiếng Nhật Bản xâm lược đi qua, mới dám bước ra xem. Hóa ra lúc nãy, mấy tên Nhật Bản xâm lược đã áp giải một đám người dân địa phương đi qua. Lỗ Tuấn lặng lẽ theo sau, muốn xem bọn chúng định đưa người đi đâu.
Nói đến Lỗ Tuấn theo dõi đám Nhật Bản xâm lược, thấy chúng đưa người vào một tòa Đại Từ Công Từ. Khi ấy trời đã tối đen, Lỗ Tuấn bay lên mái nhà của tòa từ đường, thấy hơn mười tên Nhật Bản xâm lược, có kẻ ăn thịt, có kẻ uống rượu. Trong đại điện, mấy chục người bị trói ngồi la liệt. Một tên Nhật Bản xâm lược đang lắc xúc xắc, lắc được bao nhiêu điểm, sẽ có ba tên khác bắt người từ trái sang phải trong đại điện, hoặc mổ bụng, hoặc chặt đầu.
Lỗ Tuấn tức giận đến mức mặt đỏ bừng bừng: “Thế này còn gọi là trời đất gì nữa, bọn tiểu quốc Đông Doanh dám ngang nhiên tàn sát bách tính Đại Minh triều, lại còn dám hành hung trong chính nơi thờ phụng của thiếu bảo! ? ”
Hóa ra vào cuối đời Gia Tĩnh nhà Minh, các danh tướng chống Nhật như Khổng Tử Quang, Du Đại Du, lần lượt bình định bọn cướp biển Nhật Bản ở Giang Chiết, Phúc Kiến, Quảng Đông, nạn mới chấm dứt. Trong cuộc chiến Triều Tiên của đời Vạn Lịch, Nhật Bản bị Đại Minh đánh bại, Toyotomi Hideyoshi uất ức mà chết, Nhật Bản sau đó bước vào thời kỳ Mạc phủ Tokugawa. Nhưng bởi lúc đó Nhật Bản vốn đã nghèo nàn, lại thêm chi phí chiến tranh ở Triều Tiên vô cùng tốn kém, tướng quân Mạc phủ Tokugawa Ieyasu vào năm Vạn Lịch thứ 41, thông qua Lưu Cầu gửi thư cho Đại Minh, yêu cầu khôi phục thương mại, nếu không “sẽ khiến Nhật Bản 9 quốc ở vùng Tây Hải, hàng vạn quân sĩ tiến đánh Đại Minh, các thuộc Đại Minh gần với Nhật Bản, tất sẽ gặp nguy hiểm. Đó đều là ý của tướng quân Nhật Bản Đại Thụ. ”
Lý do yêu cầu vô lý ấy không được truyền đạt đến triều đình Minh, đương nhiên cũng không có hồi âm. Tokugawa Ieyasu lập tức sai viên chức Nagasaki, Murayama Tōan, dẫn đầu mười một chiến thuyền xuất phát từ Nagasaki, đi quấy nhiễu bờ biển Minh Triều.
Lúc này, Lỗ Tuấn nhìn thấy bọn cướp biển Nhật Bản kéo một cô bé mười tuổi ra, ép cô quỳ xuống, giơ gươm định chém. Lỗ Tuấn không thể nhịn được nữa, vội vàng nhảy xuống từ nóc nhà, một cước đá bay tên cướp biển Nhật Bản kia. Đám cướp biển Nhật Bản nhìn thấy một người từ trên nóc nhà nhảy xuống, đều giật mình, vội vàng cầm gươm xông lên. Lỗ Tuấn né tránh mũi gươm của tên cướp biển Nhật Bản lao đến trước nhất, nhảy lên một cước, đá trúng cằm hắn ta. Tên cướp biển Nhật Bản kia vốn định chửi mắng, nhưng bị Lỗ Tuấn đá trúng cằm, cắn đứt lưỡi mà chết. Hai tên cướp biển Nhật Bản canh giữ cửa miếu, một tên đóng cửa, một tên xông vào.
Lỗ Tuấn lại rút trường kiếm, tung ra một chiêu “Huyền Dương Hoành Ba” trong Hằng Sơn kiếm pháp, đánh bật lưỡi dao của một tên, rồi xoay tay chém ngang cổ tên đó.