Trong giảng đường của Học viện Thuần Long, không khí căng thẳng như sợi dây cung bị kéo đến cực hạn. Cả hội trường yên lặng đến lạ thường, hàng chục ánh mắt dồn về phía Chúc Minh Lãng, người đang đứng thẳng lưng giữa vòng vây của đám học viên đầy phẫn nộ. Đứng trước mặt hắn, kẻ dẫn đầu là Dịch Diệu Tổ, một công tử nổi danh kiêu ngạo và luôn tự nhận mình là kẻ "xứng đáng nhất" để đứng bên cạnh Lê Vân Tư — Nữ Võ Thần của Tổ Long Thành.
Hàng chục ánh mắt đầy thù hận, khinh miệt như những mũi tên nhọn hoắt nhắm thẳng vào Chúc Minh Lãng. Đối diện với những ánh mắt ấy, Chúc Minh Lãng vẫn giữ được vẻ bình thản, không sợ hãi, không lùi bước.
"Ngươi có tư cách gì? "
"Ngươi chính là kẻ ăn mày từ Vụ Thổ, kẻ cùng bị giam với Nữ Võ Thần trong ngục, phải không? " Dịch Diệu Tổ bước lên phía trước, đôi mắt sắc lạnh đầy giận dữ. "Ngươi dám nói mình là người của Lê Vân Tư, ngươi có tư cách gì mà đứng đây tự nhận là tình lang của nàng? "
"Các ngươi cho rằng ta không có tư cách ư? " Chúc Minh Lãng mỉm cười, đưa mắt nhìn quanh đám học viên, giọng nói vang lên, từng chữ rõ ràng, tràn đầy khí thế. "Ta biết các ngươi ngưỡng mộ cô ấy. Ta biết các ngươi xem nàng là nữ thần trong tim mình, không thể chịu nổi khi biết nàng có người bên cạnh. Nhưng các ngươi có bao giờ nghĩ, trong những ngày tháng khó khăn nhất của nàng, có ai trong các ngươi đứng ra bảo vệ nàng không? "
Lời nói của Chúc Minh Lãng như lưỡi dao sắc bén chém thẳng vào lòng kiêu ngạo của từng kẻ trong đám đông.
"Lê Vân Tư từng bị nhốt trong ngục tối, danh dự của nàng bị bôi nhọ, có ai trong số các ngươi đứng ra bênh vực không? Các ngươi đã làm được gì ngoài việc đứng ngoài hùa theo những lời bàn tán hèn mọn đó? " Giọng hắn vang vọng khắp giảng đường, không chút run sợ.
Cả hội trường chợt yên lặng, không ai dám trả lời.
"Ngươi đang xúc phạm ai hả? "
"Câm miệng! Ngươi là cái thá gì mà dám dạy dỗ bọn ta! " Một kẻ trong đám không chịu nổi nữa, hét lên.
"Cái gì gọi là bôi nhọ? Cái gì gọi là đứng ra bảo vệ? Tất cả đều tại ngươi! Chính ngươi là vết nhơ trên tên tuổi của nàng! " Dịch Diệu Tổ chỉ thẳng tay vào mặt Chúc Minh Lãng, giọng gằn lên từng chữ. "Chính ngươi đã khiến nàng không thể ngẩng cao đầu trước mặt người đời! Loại rác rưởi như ngươi mà cũng dám tự nhận là người của nàng? Nếu là ta, ta đã sớm thắt cổ tự tử để khỏi làm phiền nàng! "
"Đúng vậy, ngươi không xứng sống trên đời này! "
"Loại hạ tiện như ngươi nên tự mình biến mất! "
Cả đám đồng loạt lên tiếng, giống như lũ dã thú đang gào thét, phẫn nộ. Ánh mắt mỗi kẻ đều chất chứa đầy ghen tị và căm thù.
Chúc Minh Lãng không đáp lại ngay. Hắn hít sâu một hơi, ánh mắt quét qua từng người.
"Ta không cản được các ngươi ghen tị. Nhưng ta không cho phép các ngươi xúc phạm ta và nàng. " Giọng hắn đều đều nhưng đầy kiên định.
"Ta hiểu, các ngươi tức giận vì không thể chạm tới nàng, nhưng ta thì làm được. "
"Ta không cần các ngươi thừa nhận. "
"Nàng chính là nương tử của ta. "
Chỉ bảy chữ.
Nhưng cả giảng đường như rung chuyển.
"Nương. . . tử? " Một học viên thốt lên, đôi mắt mở lớn như muốn rơi khỏi hốc mắt.
"Nương tử? Ngươi dám gọi Lê Vân Tư là nương tử của ngươi? ? " Dịch Diệu Tổ đỏ bừng mặt, phẫn nộ đến mức gần như phát điên.
"Nực cười! Ngươi nghĩ ngươi là ai? ! "
"Phải, nàng là nương tử của ta, là người mà ta sẽ bảo vệ cả đời. " Chúc Minh Lãng đứng thẳng lưng, giọng nói càng thêm kiên quyết.
"Ngươi mơ mộng cái quái gì thế? ! Loại cặn bã như ngươi không xứng để nói câu đó! "
"Chuyện xứng hay không, không do các ngươi quyết định. " Chúc Minh Lãng cười nhạt, quay người bước lên phía trước, thẳng lưng, không cúi đầu.
"Ta cho ngươi cơ hội tự mình cút khỏi Tổ Long Thành! "
"Chờ đã! " Dịch Diệu Tổ hét lên, không thể nhịn được nữa. Hắn tiến lên một bước, mặt đối mặt với Chúc Minh Lãng.
"Ngươi muốn đấu với ta à? " Chúc Minh Lãng nhướn mày hỏi, mặt không đổi sắc.
"Ta cho ngươi một cơ hội. Chỉ cần ngươi quỳ xuống, cúi đầu xin lỗi, ta sẽ tha cho ngươi. " Dịch Diệu Tổ lạnh giọng nói. "Nếu không, ta sẽ khiến ngươi không rời khỏi học viện này được nữa. "
"Xin lỗi? " Chúc Minh Lãng cười nhạt. "Ngươi nghĩ mình có tư cách đó sao? "
Dịch Diệu Tổ cắn răng, vẻ mặt tái mét vì tức giận. Hắn giơ tay chỉ về phía Chúc Minh Lãng, hét lớn:
"Tốt, ta thách đấu ngươi! Ngay tại đây! Đánh bại ngươi, để ngươi biết thân phận của mình là gì! "
"Thách đấu ta? " Chúc Minh Lãng khẽ nghiêng đầu, cười nhạt. "Ngươi nghĩ một mình ngươi đủ sao? "
Lời này vừa dứt, tất cả mọi người đều ngẩn ra.
"Ngươi nói gì? " Dịch Diệu Tổ cau mày.
"Các ngươi không phải muốn hạ nhục ta sao? Thế thì tất cả các ngươi cùng lên đi. " Chúc Minh Lãng quét mắt nhìn quanh, ánh mắt đầy vẻ kiêu ngạo. "Ta không ngại các ngươi cùng xông vào một lượt. Dù sao, từng người một cũng chỉ lãng phí thời gian của ta. "
"Ngươi điên rồi sao? " Một kẻ hét lên.
"Hắn nghĩ mình là ai, muốn đối đầu với cả đám chúng ta? "
"Ngươi chết chắc rồi, Chúc Minh Lãng! "
"Chỉ cần một người trong chúng ta cũng đủ nghiền nát ngươi rồi! "
Cả giảng đường lập tức sôi trào, không ít người đã đứng dậy, quát lớn.
Tuyên ngôn của Chúc Minh Lãng
"Nghe cho rõ. " Chúc Minh Lãng bước lên một bước, đứng ở trung tâm giảng đường. Giọng hắn vang vọng, dõng dạc và cứng rắn như tiếng chuông ngân.
"Nương tử của ta là Lê Vân Tư. Nàng đã là của ta thì sẽ mãi là của ta. "
"Các ngươi, ai không phục thì cứ việc đến đây! "
"Ta, Chúc Minh Lãng, đợi các ngươi tất cả cùng một lượt! "
Tất cả đều sững sờ.
Không ai ngờ được, người mà họ gọi là "kẻ ăn mày", lại có thể ngẩng cao đầu đối diện với họ như thế.
Giữa cơn bão ghen tuông và căm hận, Chúc Minh Lãng hiên ngang như một chiến thần, ngạo nghễ không ai bì kịp.