LỤC MỘNG THANH hít sâu một hơi, cố gắng kìm nén cảm xúc đang trào dâng trong lòng.
“THANH VÂN, anh nói thích tôi, nhưng có phải vì cảm giác tội lỗi không? Hay chỉ vì chúng ta đã kết hôn nên anh nghĩ mình cần phải làm tròn trách nhiệm? ”
Cô ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt long lanh ánh lên vẻ tổn thương pha lẫn chút nghi ngờ.
---
LỆ THANH VÂN sững người trong chốc lát.
“Không phải như em nghĩ đâu! ” Anh nhấn mạnh, đôi mắt ánh lên vẻ lo lắng.
“Đúng là trước đây anh đã quá lạnh nhạt, thậm chí nói những lời khiến em đau lòng, nhưng anh không làm vậy vì ghét em hay xem thường em. Anh. . . chỉ muốn bảo vệ em khỏi những rắc rối có thể xảy ra từ gia đình anh. ”
LỤC MỘNG THANH nhíu mày, môi khẽ nhếch lên.
“Bảo vệ tôi? Nói như vậy là anh có thể quyết định mọi thứ thay tôi sao? Làm tổn thương tôi cũng là cách anh chọn để bảo vệ tôi? ”
Lời nói của cô như từng mũi kim đâm vào lòng LỆ THANH VÂN.
---
Anh bất lực thở dài, ánh mắt mang theo sự hối hận.
“Anh sai rồi, MỘNG THANH. Anh đã không nhận ra mình đã tổn thương em thế nào. Nhưng giờ anh đã hiểu, anh không muốn mất em, càng không muốn em hiểu lầm rằng anh không quan tâm đến em. ”
LỆ THANH VÂN ngừng lại, vươn tay nắm lấy tay cô, đôi mắt kiên định:
“Anh thích em, thật lòng muốn bắt đầu lại với em. Nhưng nếu em cần thêm thời gian, anh sẽ đợi. Chỉ cần em cho anh cơ hội, anh nhất định chứng minh được. ”
---
LỤC MỘNG THANH nhìn bàn tay anh đang nắm lấy tay mình, trong lòng dậy lên cảm giác phức tạp.
“Anh đợi? ” Cô nở một nụ cười nhạt, rút tay lại. “Anh có biết tôi đã từng chờ anh bao lâu không? Chờ anh một cái nhìn dịu dàng, một chút quan tâm, hay thậm chí là một lời hỏi han. Nhưng anh thì sao? Anh chỉ cho tôi sự lạnh lùng. ”
“Bây giờ anh muốn bắt đầu lại, tôi không dễ dàng như trước nữa đâu, LỆ THANH VÂN. Anh cần chứng minh, không chỉ bằng lời nói. ”
---
LỆ THANH VÂN gật đầu, ánh mắt kiên định hơn bao giờ hết.
“Được, anh sẽ chứng minh. Em đừng lo, từ giờ anh sẽ không để em phải chịu thiệt thòi thêm bất kỳ lần nào nữa. ”
Nhìn vẻ chân thành trong ánh mắt của anh, LỤC MỘNG THANH khẽ mím môi, ánh mắt dịu đi đôi chút.
“Thôi được rồi, tôi sẽ xem anh có thể làm được đến đâu. ”
Dứt lời, cô quay người nằm xuống giường, nhưng khóe môi khẽ cong lên, để lộ nụ cười mà cô cố giấu đi.