**Lời của trợ lý khiến LỆ THANH VÂN trầm ngâm, đôi mày kiếm khẽ nhíu lại. **
“Thưa đại thiếu gia, tôi nghĩ phụ nữ không phải lúc nào cũng cần đồ trang sức hay phục vụ tận răng. Đôi khi điều họ cần chỉ là một chút quan tâm chân thành từ người đàn ông của mình. ”
Lời nói này khiến LỆ THANH VÂN giật mình. Anh nhớ lại những gì LỤC MỘNG THANH từng nói, sự thất vọng trong ánh mắt cô hôm nay như một nhát dao đâm thẳng vào lòng anh.
“Cậu lui đi, tôi cần yên tĩnh một chút. ”
Trợ lý cúi đầu, nhẹ nhàng rời khỏi phòng, để lại không gian tĩnh lặng cho LỆ THANH VÂN.
---
**Tại hành lang, LỤC MỘNG THANH vẫn đứng cạnh cửa sổ, ngắm nhìn ánh đèn xa xa, lòng ngổn ngang. **
Cô cố gắng tự thuyết phục mình phải từ bỏ hy vọng vào một người không bao giờ thật sự nhìn về phía cô. Nhưng mỗi lần nghĩ đến nụ hôn bất ngờ kia, trái tim lại đập loạn nhịp.
“Vẫn còn thức sao? ”
Giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên từ phía sau. LỤC MỘNG THANH giật mình quay lại, bắt gặp ánh mắt nghiêm nghị của LỆ THANH VÂN.
“Anh còn muốn gì nữa? ”
Cô nắm chặt tay, không muốn để lộ sự dao động trong lòng mình.
“Chỉ là muốn nói chuyện. ”
LỆ THANH VÂN đẩy xe lăn tiến lại gần, ánh mắt phức tạp nhìn cô. “Em có muốn vào phòng anh ngồi một lát không? Chúng ta cần giải quyết một số hiểu lầm. ”
LỤC MỘNG THANH hơi ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên anh chủ động mời cô vào phòng mình.
“Không cần đâu. Tôi nghĩ giữa chúng ta chẳng có gì cần giải thích. ”
“Nhưng anh nghĩ có. ”
Giọng nói trầm ấm, nhưng cứng rắn. Ánh mắt LỆ THANH VÂN nhìn cô như muốn truyền tải một thông điệp quan trọng.
“Được thôi, tôi sẽ nghe xem anh định nói gì. ”
Cô khẽ thở dài, đồng ý bước vào phòng anh.
---
**Trong phòng, LỤC MỘNG THANH ngồi xuống chiếc ghế cạnh bàn làm việc, mắt nhìn chăm chú vào người đàn ông trước mặt. **
“Anh muốn nói gì thì nói đi. ”
LỆ THANH VÂN hơi chần chừ, sau đó khẽ thở dài:
“Anh biết em thất vọng vì anh. Nhưng không phải vì anh không quan tâm em, mà là vì anh sợ mình không thể bảo vệ được em. ”
“Bảo vệ tôi? ”
“Phải. LỤC MỘNG THANH, anh không phải người hoàn hảo. Anh mang trên vai trách nhiệm của gia tộc, kẻ thù nhắm vào anh không thiếu. Nếu em quá gần anh, em sẽ gặp nguy hiểm. ”
LỤC MỘNG THANH khẽ nhíu mày, cảm xúc pha trộn giữa bất ngờ và xúc động.
“Vậy anh định giữ khoảng cách với tôi cả đời, chỉ vì lo tôi gặp nguy hiểm sao? ”
“Không phải. ”
Ánh mắt LỆ THANH VÂN trở nên kiên định. Anh nắm lấy tay cô, giọng nói đầy chân thành:
“Anh chỉ cần một chút thời gian để sắp xếp mọi thứ. Khi mọi nguy hiểm qua đi, anh muốn em ở bên anh, cùng anh xây dựng một gia đình thực sự. ”
Trái tim LỤC MỘNG THANH khẽ run rẩy. Những lời nói này khiến cô cảm thấy như mình cuối cùng cũng được nhìn thấy một chút ánh sáng trong mối quan hệ đầy mịt mù này.
“Được, tôi sẽ chờ xem anh làm thế nào. ”
Cô rút tay ra khỏi tay anh, nhưng giọng nói đã mềm mại hơn rất nhiều. “Hy vọng lần này anh không làm tôi thất vọng. ”
LỆ THANH VÂN khẽ gật đầu, ánh mắt tràn đầy quyết tâm. Anh thầm nhủ với bản thân rằng, sẽ không để mất người phụ nữ này thêm một lần nào nữa.