**Sau khi bị LỤC MỘNG THANH ném trả chiếc chăn và bỏ đi, LỆ THANH VÂN ngồi yên tại chỗ, ánh mắt phức tạp nhìn về phía bóng dáng của cô. **
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời, anh cảm thấy bất lực trước một người phụ nữ.
“Cô ấy tức giận như vậy. . . là do mình thật sự đã tổn thương cô ấy quá sâu sao? ”
LỆ THANH VÂN khẽ thở dài, ánh mắt thoáng vẻ hối hận.
---
**Về đến phòng mình, LỤC MỘNG THANH ngồi phịch xuống giường, lòng ngổn ngang trăm mối. **
Cô không ngừng nhớ lại những lời nói và hành động của LỆ THANH VÂN.
“Tại sao anh ta lại đến? Tại sao lại muốn nói chuyện với mình? Anh ta chẳng phải đã nhiều lần khẳng định mối quan hệ của chúng ta chỉ là danh nghĩa sao? Mình không muốn bị tổn thương thêm nữa…”
Cô nắm chặt tay, cố gắng đè nén cảm xúc, nhưng trái tim lại đau nhói mỗi khi nghĩ đến những lời lạnh lùng trước đây của anh.
---
**Trong khi đó, ở phòng làm việc, LỆ THANH VÂN đang trò chuyện với trợ lý. **
“Anh nghĩ xem, làm cách nào để khiến phụ nữ nguôi giận? ”
Trợ lý nghe vậy, không nhịn được cười nhẹ. “Thiếu gia, phụ nữ không phải là một bài toán mà chỉ cần dùng logic là giải được. Đôi khi, họ không cần những lời nói lớn lao, chỉ cần anh thành thật, chịu lắng nghe và thể hiện sự quan tâm một cách chân thành thôi. ”
“Thành thật, chân thành…”
LỆ THANH VÂN lẩm bẩm lại những từ này, như thể đang suy ngẫm.
---
**Đêm hôm đó, khi mọi người trong biệt thự đã yên giấc, LỤC MỘNG THANH vẫn không thể ngủ được. **
Cô bước ra ban công, để làn gió mát dịu của màn đêm xoa dịu tâm hồn mình. Đột nhiên, tiếng gõ cửa vang lên.
“Ai vậy? ”
“Tôi đây. ” Giọng nói trầm ấm quen thuộc của LỆ THANH VÂN vang lên từ bên ngoài.
LỤC MỘNG THANH cau mày, mở cửa. “Trễ thế này, anh đến làm gì? ”
“Chúng ta nói chuyện được không? ” Anh nhìn cô, ánh mắt chân thành hiếm thấy.
“Tôi nghĩ mọi chuyện đã rõ ràng rồi, chúng ta không có gì để nói thêm nữa. ”
“Không, tôi nghĩ chúng ta cần nói rõ. ”
Nhìn dáng vẻ kiên quyết của anh, LỤC MỘNG THANH không từ chối nữa. Cô khoanh tay, dựa vào cửa, lạnh lùng nói: “Được, vậy anh nói đi. ”
LỆ THANH VÂN nhìn cô, ánh mắt đầy phức tạp.
“Lúc trước tôi nói với em rằng, mối quan hệ của chúng ta chỉ là danh nghĩa. Nhưng sự thật không phải như vậy. ”
Nghe những lời này, tim cô chợt đập nhanh hơn, nhưng vẫn giữ vẻ ngoài lạnh lùng: “Vậy sự thật là gì? ”
“Tôi thích em. ” Anh nói thẳng, không chút do dự.
LỤC MỘNG THANH trừng mắt nhìn anh, như thể không tin nổi vào tai mình.
“Anh đang đùa tôi sao? ”
“Không, tôi không đùa. ” Anh bước đến gần, nắm lấy tay cô. “Tôi biết tôi đã làm tổn thương em rất nhiều lần. Nhưng tôi không muốn tiếp tục trốn tránh nữa. Tôi muốn em biết, em không phải người dưng trong cuộc đời tôi. Em là người tôi muốn bảo vệ, muốn yêu thương, nhưng tôi quá ngu ngốc để nhận ra điều đó sớm hơn. ”
Những lời nói này khiến LỤC MỘNG THANH bàng hoàng. Cô không biết nên phản ứng thế nào, chỉ cảm thấy đôi mắt mình bắt đầu nóng lên.
“Anh… thật lòng sao? ” Cô run rẩy hỏi.
“Phải, thật lòng. ”
Cuối cùng, hàng rào phòng thủ trong lòng cô sụp đổ. Những giọt nước mắt lăn dài trên má, nhưng môi lại nở một nụ cười nhẹ.
“Vậy thì anh chứng minh cho tôi thấy đi, đừng để tôi phải thất vọng lần nữa. ”
LỆ THANH VÂN cúi đầu, khẽ hôn lên tay cô. “Tôi hứa, sẽ không để em thất vọng. ”