Từ trước đến giờ, Mộ Vân Tiêu luôn vì Tô Yên mà điều chỉnh kế hoạch của mình. Lần này, Tô Yên không muốn mình quá ích kỷ nữa, cô muốn quan tâm anh nhiều hơn.
Khi nghe Tô Yên nói vì anh mà thay đổi kế hoạch, Mộ Vân Tiêu không giấu nổi sự ngạc nhiên. Trong đôi mắt đen sâu thẳm của anh ánh lên vẻ vui sướng không che giấu.
Anh khẽ nhướn mày, nhìn cô với vẻ đầy tự mãn:
"Tô Yên, hóa ra em không nỡ rời xa anh đến vậy. "
Bị anh hỏi ngược, Tô Yên khẽ lườm:
"Đúng là em không nỡ, vậy nên em quyết định ở lại, chờ anh sắp xếp xong công việc rồi cùng đi. "
Nói xong, cô chủ động vòng tay ôm lấy eo anh, làm nũng:
"Có anh bên cạnh, em mới yên tâm làm việc. "
Lần đầu tiên thấy Tô Yên chủ động dính lấy mình như vậy, trong đôi mắt Mộ Vân Tiêu thoáng hiện ý cười, khóe môi anh cong lên tạo thành một đường nét hoàn mỹ, như minh chứng cho tâm trạng vô cùng tốt của anh lúc này.
Thì ra không chỉ anh không nỡ xa cô, mà cô cũng vậy!
Người đàn ông siết chặt vòng tay quanh eo cô, giọng nói trầm thấp đầy gợi cảm vang lên trên đỉnh đầu:
"Đã vậy, tối nay anh sẽ tranh thủ về sớm để dành thời gian… chăm sóc em thật chu đáo. "
Nghe giọng điệu đầy ẩn ý của anh, cơ thể Tô Yên thoáng cứng đờ, hai má cô lập tức đỏ bừng.
Người đàn ông này, lúc nào cũng tìm cách chuyển đề tài sang mấy chuyện không đứng đắn! Anh không thể nghiêm túc một chút sao?
"Không cần đâu, anh cứ ưu tiên công việc trước đi. Em không muốn vì em mà anh chậm trễ công việc. Như vậy em sẽ áy náy lắm. "
"Không sao cả. Công việc có thể hoàn thành nhanh thôi. Còn em, với sự ngoan ngoãn hôm nay, chắc chắn tối nay anh phải thưởng cho em thật tốt! "
Mộ Vân Tiêu khẽ nâng cằm cô lên, ép ánh mắt cô chạm vào đôi mắt sâu thẳm của mình. Trong ánh mắt ấy ánh lên vẻ trêu chọc, như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Cử chỉ đầy chủ ý này của anh khiến Tô Yên không khỏi hoài nghi liệu quyết định ở lại của mình có đúng đắn hay không.
Bị ánh mắt nóng bỏng của anh nhìn chằm chằm, cô vội vã đẩy anh đi:
"Thôi được rồi! Anh mau đến công ty làm việc đi. Nếu không hôm nay anh sẽ không kịp hoàn thành đâu. Còn nếu bận quá không kịp về thì em ngủ trước, không chờ anh đâu. "
"Ngủ rồi anh cũng sẽ gọi em dậy. "
Người đàn ông nở nụ cười tà mị, cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô một cái.
"Đợi anh tối nay nhé! "
Nói xong, anh xoay người bước nhanh ra ngoài.
Nhìn bóng lưng Mộ Vân Tiêu rời đi, trái tim Tô Yên đập rộn ràng. Rõ ràng hai người đã bên nhau lâu như vậy, chuyện gì cũng đã trải qua, nhưng mỗi lần anh dùng ánh mắt ấy nhìn cô, trái tim cô lại không kìm được mà tăng nhịp.
Có lẽ sức hút của người đàn ông này quá mạnh mẽ, khiến cô không thể nào kháng cự được.
Truyện được dịch bởi Truyện City.