Lâm Sênh gắng gượng đứng dậy, nhưng đau đớn từ vết thương khiến anh chỉ có thể nửa quỳ trên mặt đất. Sắc mặt anh tái nhợt, mồ hôi rịn đầy trán.
Gã đàn ông dẫn đầu nhìn thoáng qua anh, không chút do dự ra lệnh cho thuộc hạ:
“Lôi Tô Yên ra đây! ”
Nghe lệnh, một thuộc hạ nhanh chóng chạy đến mở cửa xe. Nhưng khi cánh cửa bật mở, bên trong lại trống không, hoàn toàn không có bóng dáng của Tô Yên.
“Đại ca, không có ai trong xe! ”
Gã đàn ông lập tức nhíu mày, ánh mắt sắc lạnh quay sang nhìn chằm chằm Lâm Sênh.
“Tô Yên đâu? ”
Nhìn dáng vẻ tức tối của hắn, Lâm Sênh khẽ nhếch môi cười lạnh:
“Ngay cả hành tung của cô ấy cũng không rõ mà đã muốn bắt người. Buồn cười thật đấy! ”
Giọng điệu mỉa mai của Lâm Sênh càng khiến gã đàn ông thêm tức giận. Hắn lập tức kéo mạnh Lâm Sênh, dí sát gậy bóng chày vào cổ anh, gằn giọng:
“Nói thêm một câu nữa, tao giết mày ngay tại đây! ”
Ánh mắt Lâm Sênh vẫn bình tĩnh, không chút sợ hãi:
“Nếu mày không sợ phiền phức, thì cứ thử đi! ”
Câu trả lời thản nhiên của anh khiến gã đàn ông thoáng chần chừ. Hắn biết Lâm Sênh là người của Tam thiếu gia, động đến anh chỉ rước họa vào thân. Nghĩ vậy, hắn buông tay, phất áo quay đi.
“Tô Yên không ở đây, rút! ”
Hắn ra lệnh, cả nhóm nhanh chóng lên xe và biến mất vào màn đêm.
Trong chiếc xe đang chạy, gã đàn ông gọi điện thoại báo cáo với Lệ Duyên:
“Nhị thiếu gia, nhiệm vụ thất bại. Tô Yên không xuất hiện, chúng tôi không thể hoàn thành nhiệm vụ của ông chủ. ”
Nghe vậy, Lệ Duyên thở phào nhẹ nhõm, nhưng giọng nói qua điện thoại vẫn lạnh lùng:
“Vô dụng! Chỉ có vậy mà cũng làm không xong! ”
Tên thuộc hạ hoảng hốt giải thích:
“Nhị thiếu gia, lần này là do thông tin sai lệch. Chúng tôi không thể tìm thấy Tô Yên ở đây. ”
Lệ Duyên giữ im lặng, ánh mắt hiện lên nét cười nhạt:
“Tạm dừng hành động, không có lệnh của tôi, đừng tự tiện làm gì. ”
Thuộc hạ do dự:
“Nhưng ông chủ đã dặn phải xử lý Tô Yên ngay lập tức. Nếu kéo dài…”
“Anh muốn cãi lệnh tôi sao? ” Lệ Duyên cắt ngang, giọng lạnh như băng.
“Nếu có gì xảy ra, tôi sẽ chịu trách nhiệm. Anh chỉ cần làm theo lệnh. ”
Tên thuộc hạ không dám nói thêm, vội vàng đáp:
“Vâng, Nhị thiếu gia! ”
Trong phòng khách sạn, Lệ Duyên cúp điện thoại, ánh mắt trầm tư nhìn xa xăm.
“Cha, ông ép quá đáng rồi…”
Trong khi đó, ở biệt thự Tử Vực, Tô Yên cúp điện thoại sau khi nhận được tin Lâm Sênh bị thương. Cô nhíu mày, lòng ngổn ngang.
“Ai lại muốn lấy mạng em chứ? Em đâu có thù oán gì với ai? ”
Cô nghĩ đến câu cảnh báo kỳ lạ mà Lệ Duyên từng nói: “Ra ngoài phải cẩn thận. ” Một cảm giác bất an trỗi dậy trong lòng cô.
Nhìn vẻ mặt trầm tư của Tô Yên, Mộ Vân Tiêu lạnh lùng hỏi:
“Em nghi ngờ ai? ”
Tô Yên khẽ cắn môi, ngập ngừng:
“Em… chỉ đoán thôi, không có bằng chứng. Nhưng…”
Cô liếc nhìn Mộ Vân Tiêu, không biết có nên nói ra suy nghĩ của mình hay không.
Mộ Vân Tiêu lạnh lùng nhìn cô, giọng điềm nhiên nhưng ánh mắt sắc lạnh:
“Em nghi ngờ Lệ Duyên. ”
Tô Yên thoáng giật mình, định giải thích, nhưng anh đã tiếp lời:
“Em không cần ngại. Chuyện này chắc chắn có liên quan đến anh ta. ”
Giọng nói của anh không lớn, nhưng từng chữ đều lạnh lẽo như băng giá, khiến cả căn phòng chìm vào tĩnh lặng đáng sợ.
Truyện được dịch bởi Truyện City.