--
Tần Phương Phương không ngờ kế hoạch của mình lại thất bại thảm hại đến vậy. Đối mặt với sự lạnh lùng của Lạnh Phong, cô cuối cùng nhận ra, dù có cố gắng đến đâu, cô cũng không thể chen chân vào tình cảm giữa anh và Mễ Gia.
Dưới ánh đèn mờ nhạt của sân sau biệt thự, Lạnh Phong ra lệnh dứt khoát:
**"Đưa cô ta đến hậu sơn, giao cho bầy sói. "**
Câu nói lạnh lùng như lưỡi dao sắc bén cắt ngang không gian, khiến Tần Phương Phương rơi vào trạng thái hoảng loạn tột độ. Cô lao đến, cố gắng nắm lấy tay anh:
**"Lạnh thiếu, tôi thật sự biết tung tích của người đàn ông mà anh tìm! Đừng làm như vậy với tôi! "**
Lạnh Phong dừng bước, quay đầu lại, ánh mắt sắc bén:
**"Nếu cô nói dối, tôi đảm bảo, hậu sơn sẽ không chỉ có sói. "**
---
### **Sự Sám Hối của Tần Phương Phương**
Dưới áp lực từ ánh mắt của Lạnh Phong, Tần Phương Phương sợ hãi nói ra mọi thứ mình biết. Hóa ra, người đàn ông bí ẩn kia đã bị Tần Phương Phương âm thầm giữ lại, hy vọng dùng ông ta làm điều kiện trao đổi với Lạnh Phong.
Nghe xong, Lạnh Phong không nói thêm lời nào. Anh chỉ nhấc điện thoại, gọi cho đội cận vệ:
**"Đưa ông ta đến gặp tôi ngay lập tức. "**
Sau khi giao xong nhiệm vụ, Lạnh Phong quay sang Tần Phương Phương, gằn giọng:
**"Tôi không muốn thấy cô xuất hiện ở đây thêm một lần nào nữa. Nếu còn dám gây rối, hậu sơn sẽ luôn rộng mở chào đón cô. "**
Tần Phương Phương rời đi trong nhục nhã và thất vọng. Cô nhận ra rằng, tất cả mọi thủ đoạn, mưu kế đều không thể lay chuyển được trái tim của Lạnh Phong – trái tim đã thuộc về Mễ Gia.
---
### **Hạnh Phúc Cuối Cùng**
Trở lại phòng khách, Lạnh Phong thấy Mễ Gia đang nhẹ nhàng trò chuyện cùng bà ngoại. Ánh mắt anh dịu lại, những cơn giận dữ trước đó như tan biến.
Mễ Gia nhìn anh, mỉm cười hỏi:
**"Mọi chuyện ổn thỏa rồi chứ? "**
Lạnh Phong gật đầu, tiến tới nắm lấy tay cô:
**"Tất cả đều ổn. Chúng ta không cần lo lắng gì nữa. "**
Bà ngoại ngồi bên cạnh, lặng lẽ quan sát. Nhìn cách Lạnh Phong chăm sóc Mễ Gia, ánh mắt bà tràn đầy mãn nguyện.
---
### **Kết Cục Viên Mãn**
Tại biệt thự của Cung Vân Tiêu và Tô Yên, hai người đang ngồi bên nhau dưới ánh trăng. Tô Yên tựa đầu vào vai anh, mỉm cười nói:
**"Anh biết không? Em cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế giới. "**
Cung Vân Tiêu nắm chặt tay cô, dịu dàng nói:
**"Em không chỉ là người hạnh phúc nhất, mà còn là người quan trọng nhất trong đời anh. "**
Trong màn đêm yên bình, ánh trăng dịu dàng rọi xuống, như chứng kiến lời hẹn ước mãi mãi của đôi uyên ương.
---
**"Truyện được dịch bởi Truyện City. "**