Nghe những lời CUNG VÂN TIÊU nói, trái tim TÔ YÊN bỗng chốc như được tưới mát, ấm áp lạ thường.
Những lời đó không phải chỉ đơn giản là yêu thương, mà còn chứa đựng trách nhiệm, sự cam kết, và tình cảm sâu đậm mà anh dành cho cô.
---
TÔ YÊN vòng tay qua cổ anh, khẽ thì thầm:
"Vậy thì, tất cả giao cho anh đấy. Đừng để em phải hối hận khi quyết định yêu anh. "
CUNG VÂN TIÊU mỉm cười, cúi đầu áp nhẹ môi mình lên trán cô, giọng nói trầm thấp đầy sự trấn an:
"Anh đã từng để em thất vọng bao giờ chưa? "
---
TÔ YÊN cười khẽ, không nói gì thêm. Nhưng trong lòng, cô biết mình đã tìm thấy người mà mình có thể dựa vào cả đời.
Hai người ôm nhau một lúc lâu, không ai nói gì, chỉ cảm nhận nhịp tim của đối phương đang hòa làm một.
---
**Tại Biệt Thự Cung Gia**
Sau bữa tối, TÔ YÊN ngồi trên ghế sofa, tay mân mê một cuốn sách, nhưng tâm trí thì không tập trung được. Cô cứ liên tục nghĩ về những lời nói và ánh mắt dịu dàng của CUNG VÂN TIÊU.
Một lát sau, CUNG VÂN TIÊU bước vào, trên tay cầm một chiếc áo khoác, đôi mắt sắc lạnh nhưng tràn đầy yêu thương khi nhìn cô.
"Đêm nay trời trở lạnh, đừng để bị cảm. " Anh khoác áo lên vai cô, động tác nhẹ nhàng nhưng đầy sự quan tâm.
TÔ YÊN ngẩng đầu lên nhìn anh, nụ cười nở trên môi:
"Anh lúc nào cũng cẩn thận như vậy, không thấy mệt sao? "
"Chăm sóc em là trách nhiệm cả đời của anh. Không mệt, mà còn thấy rất vui. "
---
Câu trả lời của anh khiến lòng cô như tan chảy.
"Nhưng mà, anh không thấy mình hơi quá cẩn thận sao? Em không yếu đuối đến vậy đâu. "
"Với anh, cẩn thận một chút để bảo vệ em là điều nên làm. Em là bảo vật của anh, không được xảy ra bất cứ chuyện gì. "
---
Nghe vậy, TÔ YÊN không kìm được nụ cười. Cô kéo tay anh, ép anh ngồi xuống bên cạnh, rồi tựa đầu vào vai anh:
"Vậy từ nay, anh cứ tiếp tục cẩn thận như thế đi. Vì em thích cảm giác được anh bảo vệ. "
CUNG VÂN TIÊU bật cười, vòng tay qua vai cô, khẽ siết chặt:
"Đây là nhiệm vụ cả đời của anh, không chỉ cẩn thận, mà còn phải làm em cảm thấy hạnh phúc. "
"Vậy thì anh làm rất tốt rồi! "
Cô nhìn anh, ánh mắt tràn đầy yêu thương. Trong khoảnh khắc đó, cả thế giới như chỉ còn lại hai người họ, không gì có thể chen ngang.