Khi nói xong câu đó, ánh mắt của Đường Tam nhìn về phía con gái của mình trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều, giọng nói cũng đột nhiên trở nên nghiêm khắc: "Vũ Đồng, việc thứ hai chính là điều cha thực sự muốn giao phó cho con hoàn thành. Việc này rất khó khăn, cũng rất quan trọng. Cha hy vọng con có thể thực sự đồng ý và nỗ lực hết mình để hoàn thành việc này. "
Nhận ra sự thay đổi trong giọng nói của cha, Đường Vũ Đồng lập tức hiểu rằng những điều cha sắp nói tiếp sẽ là một việc vô cùng nghiêm trọng.
Nghĩ đến đây, cô không vội vàng đồng ý, mà thay vào đó hỏi: "Cha, vậy việc này là gì, để con ít nhất cũng biết phải làm thế nào khi đồng ý. Nhưng nếu cha đã giao phó việc này cho con,
Sau đó, nàng tiếp tục nói: "Và ta cảm thấy rằng việc ngươi giao cho ta nhiệm vụ này, chắc chắn là có ý đồ giúp ích cho ngươi trong tương lai. Hẳn là ngươi cũng có những khó khăn riêng, hãy chia sẻ với ta. "
Nghe những lời của Đường Vũ Đồng, Đường Tam trong lòng không khỏi kinh hãi.
Không ngờ rằng con gái mình lại thông minh đến vậy, sớm đoán được tầm quan trọng của việc này.
Nghĩ đến đây, Đường Tam nhìn Đường Vũ Đồng với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
"Nhớ lấy, dù ngươi về sau tu luyện bất cứ công pháp nào, trước khi vượt qua Thần Kiếp, tuyệt đối không được cho Trường Thương Vũ Hồn của ngươi thêm bất kỳ Hồn Vòng nào. "
Khi nghe lời dặn dò của Đường Tam, phản ứng đầu tiên của Đường Vũ Đồng chính là nhớ đến một câu tục ngữ: "Lặng lẽ làm giàu, giả heo ăn thịt hổ".
Bởi vì linh hồn nữ thần thánh enkhắc của Đường Tam quả thực là mạnh mẽ vượt xa sự nhận thức của con người, vì vậy trước khi thực sự trưởng thành, tất nhiên phải giấu kín linh hồn này, vốn là bài bài bạc của mình, để tránh bị những kẻ ác ý lợi dụng.
Vừa lúc ấy, Tiêu Vũ vừa mới đánh răng xong, từ bên ngoài cửa bước vào.
Cô ấy cũng nghe thấy Đường Tam đã dặn dò Đường Vũ Đồng trước khi lên đường.
Tiêu Vũ nhìn con gái và nói: "Vâng, Đồng nhi. Chiều nay sau khi con thu xếp đồ đạc xong, con hãy đi dạo quanh thành phố và chào tạm biệt những người quen của con. Bởi vì sau này gặp lại nhau sẽ không còn cơ hội nhiều, nhiều lắm cũng chỉ một, hai lần trong một năm. "
Sau một khoảng im lặng, giọng cô trở nên nghiêm trọng hơn: "Mẹ tuy không có nhiều văn hóa, nhưng Đồng ạ, hãy ghi nhớ những lời dặn dò này từ mẹ. "
Trước hết, khi đối đãi với người khác, dù cần phải giữ một khoảng cách và cẩn trọng nhất định, nhưng điều này không có nghĩa là phải nhìn người khác bằng ánh mắt thù địch và tùy tiện nghi ngờ họ với ác ý. Phải biết rằng, mặc dù lòng phòng bị là không thể thiếu, nhưng lòng độc ác lại càng không thể có.
Nghe Tiêu Vũ, một người bình thường, lại có thể ngộ ra chân lý đạo đức như vậy, Đường Vũ Đồng không khỏi kính phục mẹ mình.
Phải biết rằng, trong thời đại này, khi lợi ích được đẩy lên tối đa hóa, lòng tham của con người gần như là vô hạn. Đến nỗi khi gặp người lạ, nhiều người chỉ nghĩ đến cách lừa gạt họ hoặc khai thác lợi ích tối đa từ họ.
Nhưng không phải là dành cho hắn sự kính sợ đáng có.
Lúc này, Tiêu Vũ tiếp tục lên tiếng: "Thứ hai, tuyệt đối không được báo oán hoặc lợi dụng những người thật lòng tốt với ngươi. Lợi dụng lòng chân thành của người khác đối với ngươi tuy có thể mang lại lợi ích tạm thời, nhưng lâu dài sẽ khiến ngươi mất đi rất nhiều.
Cuối cùng, chỉ nên nói ba phần với mọi người. Bởi lẽ bên ngoài không giống như gia đình, không có ai sẽ như ta và cha ngươi, dù là xé lòng cũng sẵn sàng bảo vệ ngươi. Vì vậy, dù là bạn thân, cũng tuyệt đối không thể như tin tưởng ta và cha ngươi vậy mà mù quáng tin tưởng. "
Sau khi nghe xong ba lời dặn dò này, phần lớn trẻ con có lẽ đã lộ ra vẻ mặt không kiên nhẫn rồi.
Nhưng Đường Vũ Đồng, lại sớm dùng vẻ mặt bình thản che giấu được sự ngưỡng mộ trong lòng đối với mẹ mình.
Đồng thời, trong tâm khảm của nàng, nàng âm thầm nỗ lực hết sức.
Nàng thầm thở dài trong lòng: "Vì Đường Tam và Tiêu Vũ đã thành công trong việc nuôi dưỡng và giáo dục tinh thần của ta từ thể xác đến tâm hồn, quyết tâm biến ta thành một người vừa thể xác vừa tinh thần đều xuất chúng. Vậy thì trong kiếp này, ta chỉ có thể đạt đến cảnh giới cao minh hơn cả phàm trần, mới có thể đền đáp ân tình nuôi dưỡng của họ. "
Sau khi nói xong, Đường Tam liền dắt tay Tiêu Vũ, như thể họ đang đi ăn sáng tại tiệm của Ô Tát Ca vậy.
Nhìn cảnh cha mẹ "ăn cơm gà" như thế, Đường Vũ Đồng. . .
Trong tâm như ăn mấy cân mận chua.
Nhưng vào một buổi chiều hôm đó, khi Đường Vũ Đồng thu xếp đồ đạc, cô lại thấy một tờ giấy đầy chữ.
Trên tờ giấy ấy viết rằng:
Thân yêu Vũ Đồng:
Thực ra ta đã sớm đoán được rằng con sẽ đối với việc cha tu luyện có những nghi vấn, và luôn muốn tìm một thời điểm thích hợp từ từ nói cho con biết. Chỉ là vì con hiện tại còn nhỏ, biết quá nhiều chuyện không phù hợp với nhận thức của con, cuối cùng vẫn không tốt.
Những điều ta có thể nói với con lúc này, chính là cha từng quen biết và hiểu rõ nhiều bậc cao thủ. Nếu con về sau có điều gì cần, cứ việc nhờ vả ta, ta sẽ cố gắng dùng mối quan hệ của mình để hết sức giúp đỡ con.
Nếu con muốn hiểu rõ hơn về các vấn đề liên quan đến Sơ cấp tu luyện viện,
Không cần hỏi cha mẹ, vì cha từ nhỏ đã học và tu luyện tại một tư học viện thuộc về một tông môn lớn, còn mẹ chẳng được giáo dục hệ thống, chỉ học vài năm ở học viện cấp thấp.
Nếu thực sự muốn hiểu thêm về các loại học viện khác nhau, chiều nay khi chia tay Ô Tư Cát, hãy cứ hỏi ông ấy. Ông ấy sẽ trả lời phù hợp, giúp ngươi hiểu ít nhiều.
Còn về tư học viện của tông môn lớn mà ngươi tò mò, khi đến đó, ngươi sẽ tự biết nội quy của nơi đó.
Câu chuyện chưa kết thúc, hãy nhấp vào trang tiếp theo để đọc tiếp!
Thiên hạ đại loạn, giang sơn đổi chủ, nhưng Lưu Bá Ôn vẫn kiên trì theo đuổi lý tưởng của mình. Ngài đã dày công nghiên cứu cổ thư, tìm kiếm những bí ẩn của võ học cổ đại, và cuối cùng đã phát minh ra một môn phái mới - Thái Cực Quyền.
Thái Cực Quyền là một nghệ thuật võ học tinh vi, kết hợp cả nội lực lẫn ngoại công. Với những chiêu thức uyển chuyển như vũ điệu, Lưu Bá Ôn đã khiến nhiều cao thủ phải kinh hãi. Ngài không những là một cao thủ võ học, mà còn là một triết gia sâu sắc, luôn tìm cách hòa giải các phe phái giang hồ.
Tuy nhiên, không phải ai cũng đồng tình với lý tưởng của Lưu Bá Ôn. Nhiều cao thủ giang hồ vẫn nghi kị và thách thức ngài. Liệu Lưu Bá Ôn có thể thành công trong việc thống nhất giang hồ dưới lý tưởng của mình?