Lúc mọi người đang miêu tả đủ thứ thần kỳ về Ngô Trần cho Huyền Dịch nghe, bỗng nhiên họ phát hiện ra thiên địa nguyên khí chung quanh lại bắt đầu hỗn loạn.
Nếu như lúc trước Huyền Dịch đột phá hấp thu thiên địa nguyên khí như uống rượu mạnh thì lúc này lại như cá voi nuốt biển.
“Đây! ”
Mọi người nhìn về hướng thiên địa nguyên khí tụ lại, chính là thiền phòng của Huyền Túc.
Loại dị tượng này chẳng cần suy nghĩ cũng biết là do ai gây ra, Huyền Dịch cũng đích thân chứng kiến cảnh tượng mà sư huynh sư đệ đã miêu tả!
Lúc này, Huyền Dịch cũng nảy sinh một sự tò mò chưa từng có đối với đứa trẻ mà chính mình đã cứu về.
“Chẳng lẽ Ngô Trần lại muốn đột phá thêm lần nữa? ”
Huyền Minh thấy cảnh này không khỏi há hốc mồm thốt lên.
“Không, xem tình huống này chỉ là thu nạp đơn thuần thiên địa nguyên khí mà thôi, hẳn là Vô Trần đang khôi phục hao tổn trước đó. ”
Huyền Huệ cẩn thận cảm nhận một phen sau đó lắc đầu nói, là cường giả đỉnh phong Tông Sư Cảnh, lại là trụ trì của Phù Đồ Tự, ông hiểu biết bí ẩn tương đối nhiều hơn.
Ông biết võ giả Thiên Nhân Cảnh đột phá nhất định là động trời động địa, căn bản không thể nào giống như bây giờ chỉ là thiên địa nguyên khí đơn thuần bạo động.
“Nghĩ lại cũng đúng, Vô Trần đột phá Thiên Nhân Cảnh mới có mấy ngày, làm sao có thể dễ dàng như vậy mà đột phá lần nữa! ”
“Ai! Nói cho cùng cũng phải trách Vô Trần quá khó mà dùng lẽ thường để suy đoán, chuyện kỳ tích bình thường không thể nào xuất hiện trên người người khác nhưng đặt lên người hắn ta thì lại thấy rất hợp lý. ”
“Đúng vậy, ta cũng nghĩ như vậy. ”
“Các vị chưởng môn suy ngẫm kỹ lại, quả thật là như vậy, không biết từ lúc nào, tâm trí bọn họ đã dần dần chấp nhận điều này.
“Tuy nhiên, tu luyện của võ giả Thiên Nhân cảnh quá mức kinh khủng, chỉ đơn giản là hấp thu thiên địa nguyên khí đã có thể tạo nên khí tượng như vậy, thật khó tưởng tượng khi xưa thời đại chính tà đại chiến, những vị cường giả Thiên Nhân giao thủ sẽ là cảnh tượng như thế nào. ”
Lần giao chiến của Thiên Nhân gần đây nhất là cách đây hai mươi năm, nhưng khi đó bọn họ còn chưa đủ tư cách để quan sát, tự nhiên khó mà tưởng tượng được cảnh tượng kinh thiên động địa.
“Mấy ngày trước, cảnh tượng Vô Trần siêu độ huyết ma tử, chúng ta cũng không được chứng kiến, thật đáng tiếc! ”
“Không cần vội, rất nhanh chúng ta sẽ được thấy Vô Trần ra tay thật sự! ”
Mọi người lúc này đều vô cùng mong chờ được thấy võ công của Vô Trần bộc phát.
"Được rồi, chuyện đã giải quyết ổn thỏa, đêm đã khuya, mọi người hãy về nghỉ ngơi, mọi chuyện để ngày mai tính tiếp. "
lúc này lên tiếng với mọi người.
"Vâng, Chưởng Tế! "
Nghe vậy, mọi người lại nhìn về phía Vô Trần thêm vài lần rồi mới quay về nghỉ ngơi.
Thời gian ban đêm trôi qua thật nhanh, lúc trời tờ mờ sáng, Vô Trần cũng tỉnh dậy sau khi nhập định.
Sau mấy canh giờ điều tức, chân khí hao tổn của hắn đã phục hồi tới đỉnh phong.
Khi hắn bước ra khỏi phòng thiền của Huyền Túc thì thấy Huyền Dịch đã đứng chờ sẵn ở cửa!
Thấy vậy, Vô Trần hơi sững sờ, nhưng vẫn lập tức cúi người hành lễ, cung kính gọi một tiếng: "Huyền Dịch sư thúc! "
“Bất cần đa lễ, lần này nếu không phải ngươi ra tay tương cứu, ta e rằng đều vô pháp đứng ở đây cùng ngươi nói chuyện, lễ này nên là ta đến mới đúng! ”
Nhìn thấy Vô Trần đối với mình hành lễ, Huyền Dịch vội vàng vẫy tay né tránh.
Tuy nhiên lúc trước hắn đối với Vô Trần cũng có ơn cứu mạng, nhưng hiện giờ thực lực hai người đã là thiên sai địa biệt, Huyền Dịch khi đối mặt với Vô Trần lại có một tia khẩn trương.
“Huyền Dịch sư thúc đừng nói vậy, nếu lúc trước không phải ngươi từ trong tay bọn sơn tặc cứu ta, ta e rằng đã sớm tử vong tại sơn dã, những năm nay chưa có cơ hội báo đáp ân tình của sư thúc. ”
Vô Trần không phải là loại người có chút thực lực liền kiêu ngạo ngạo mạn, bởi vì kiếp trước ba mươi năm rèn luyện nên giá trị quan căn bản.
Đối với Huyền Dịch, người đã cứu mạng mình và là bậc trưởng bối, trong lòng hắn luôn dành trọn sự kính trọng.
“Than ôi! Nếu ta có thể đến sớm hơn một bước, phụ mẫu của ngươi và những người dân vô tội kia đã không phải chết thảm dưới tay bọn sơn tặc. ”
Nghe Vô Trần nhắc đến chuyện này, trên mặt Huyền Dịch cũng lộ ra vẻ hổ thẹn.
Lúc ấy, hắn đang du lịch giang hồ, dọc đường đã thu nhận không ít đứa trẻ mồ côi đi theo bên cạnh.
Khi đến vùng núi hoang vu ấy, nghe nói có bọn sơn tặc hoành hành, giết người cướp của du khách qua lại, hắn liền an đám trẻ rồi mới đi điều tra.
Tuy nhiên khi hắn đến nơi, bọn sơn tặc đã giết hại rất nhiều người, trong đó có cả phụ mẫu của Vô Trần.
Trong khoảnh khắc nguy nan, hắn cứu được Vô Trần, đồng thời cũng phạm phải sát giới. Sau khi dũng mãnh trấn sát mấy tên sơn tặc, những tên còn lại khiếp sợ uy thế của hắn, cũng vội vàng tản đi!
Như vậy, hắn liền dẫn Vô Trần cùng những đứa trẻ mà hắn thu nhận dọc đường về chùa Phù Đồ.
“Thái sư thúc không cần tự trách, mọi chuyện đều do những kẻ ác ôn gây ra. ”
Thấy trên mặt Huyền Dịch có nét áy náy, Vô Trần cũng lên tiếng an ủi.
Là người được cứu, bất luận phải chịu đựng tổn thương nào, hay bất luận xuất phát từ tâm lý nào cũng không có tư cách trách cứ người cứu mình.
Nghe Vô Trần nói như vậy, Huyền Dịch mới cuối cùng buông bỏ, không còn vướng bận chuyện này nữa.
“Huyền Dịch sư thúc, hẳn là sư thúc có chuyện khác muốn nói với ta! ”
Vô Trần cũng đúng lúc chuyển đổi đề tài.
Huống chi ân tình ấy, tạ đi tạ lại cũng chỉ như vậy, hai bên xem như quả báo luân hồi, Huyền Dịch thuở ban đầu gieo nhân quả thiện lương, đến nay Vô Trần trả lại phần thiện quả ấy cho hắn.
Thấy Vô Trần nói như thế, Huyền Dịch cũng lập tức nghiêm mặt.
“Vô Trần, tàn dư của Ma giáo tụ tập rất nhiều cao thủ tại một sơn trang cách đây bốn trăm dặm, hôm qua ta đã giao thủ với một vị Tông Sư của Ma giáo, tuy may mắn thoát thân, nhưng liệu có làm rối loạn kế hoạch đã định của các vị? ”
Huyền Dịch suốt đêm qua suy nghĩ vấn đề này, nên khi trời vừa sáng, hắn đã đến tìm Vô Trần để nói chuyện.
“Vô sự, chuyện này vốn là dương mưu, huống chi những tên Ma giáo kia đã dám xuất hiện công khai, hẳn là bọn chúng đã tự tin nắm chắc phần thắng, dễ gì mà bỏ cuộc. ”
“Có hôm nay, e rằng chỉ khiến chúng ta phải hành động gấp rút, đại quân ập tới có lẽ chỉ trong một hai ngày nữa. Dù ngươi không tìm ta, ta cũng định đi tìm Phương trượng để bàn luận chuyện này. ”
Nghe lời vô (Vô Trần), (Huyền Dịch) mới yên lòng phần nào.
“Vậy ta đi cùng ngươi! ”
“Tốt, sư thúc mời! ”
Ngay sau đó, Vô Trần cùng Huyền Dịch đi tìm (Huyền Huệ).
Nhưng chưa kịp mở lời, Huyền Huệ đã lên tiếng trước: “Vô Trần, ta đang định triệu tập các ngươi đến bàn bạc việc này! Huyết Thần giáo bắt đầu hành động rồi, vừa rồi đệ tử dưới núi về báo, đại quân của Huyết Thần giáo đã cách núi Phù Đồ ta không quá một trăm dặm. ”
“Chúng không hề che giấu hành tung, ngược lại còn dựng cờ hiệu, xem ra định dùng chùa Phù Đồ ta để lập uy trở lại! ”
Huyền Huệ sắc mặt lạnh lùng, đôi mắt vốn đục ngầu nay lại lóe lên hàn quang. Hai bên đều mang theo tâm niệm như nhau, muốn quyết chiến một trận, ai thắng sẽ đạp lên xác kẻ bại, quét sạch khí thế suy tàn, khôi phục danh tiếng giang hồ.