Chương 94: Nàng như nước!
Sáng sớm.
Ha Li tỉnh giấc.
Gọi một tiểu yêu hầu, bảo rằng muốn dùng bữa.
Ha Li cả ngày hôm qua không ăn gì, hiện giờ đã rất đói.
Tiểu yêu hầu rất ngoan ngoãn, không bao lâu sau đã trở lại.
Nó bưng ba cái khay bạc.
Ha Li mở ra xem, có bánh mì nướng, kèm theo mứt và sốt thịt bò, một miếng thịt nạc vừa mới chiên, bên trên phủ mật ong vàng óng, tiểu yêu hầu chu đáo còn nấu một chén cháo bí ngô nhạt nhẽo phù hợp với Ha Li.
Ha Li vừa ăn sáng vừa nghĩ: Ở phòng bệnh, dường như rất thoải mái. Bởi vì điều này đã cho mình cái cớ để lười biếng.
Ngay cả khi ăn không ngồi rồi chờ chết, cũng không cảm thấy lãng phí thời gian thanh xuân, dù sao, ta cũng đang bệnh mà.
Tuy nhiên, sau đó, Harry mới nhận ra suy nghĩ của mình là sai lầm đến nhường nào.
Bà Pomfrey bước vào, thấy Harry tỉnh dậy, bà chẳng hề ngạc nhiên, bà rất tự tin vào y thuật của mình.
“Con cần uống thuốc. ” Bà Pomfrey nói.
Harry đáp: “Dạ. ”
Uống thuốc thôi mà, ốm thì phải uống thuốc.
Harry đâu phải trẻ con, sợ uống thuốc gì.
Bà Pomfrey cầm một chén thuốc: “Nhanh lên. ”
Harry nhận lấy chén thuốc, thứ nước thuốc đen sì phản chiếu lại nếp nhăn trên trán cậu.
Chỉ cần ngửi mùi thuốc thôi, Harry đã có thể tưởng tượng ra vị thuốc đắng ngắt, chẳng khác nào thuốc bắc.
Uống thuốc mà, ai sợ ai.
Harry tưởng tượng đó là một chén mật ong ngọt đến phát ngán, nhắm mắt, một hơi uống cạn.
Hắn muốn ói, cổ họng nghẹn lại, không thể nuốt nổi.
Quá đắng.
“Đây rốt cuộc là thuốc gì vậy? ” Harry đặt chiếc chén lên bàn, mặt nhăn nhó như quả lê chín.
Bà Pomfrey nhìn Harry một mặt khổ sở, không nhịn được cười, bà nói: “Ta tin rằng con sẽ không muốn biết thành phần của loại thuốc này đâu. ”
Nghe bà Pomfrey nói vậy, Harry lập tức thôi không hỏi nữa.
Bà Pomfrey có vẻ hơi tiếc nuối: “Con thật sự không muốn biết sao? ” Bà ấy rất thích nhìn những người vừa uống thuốc xong, khi biết thành phần thuốc thì lại một mặt ghê tởm.
“Không muốn biết. ” Harry kiên quyết nói.
“Được rồi. ”
“Bà ơi, khi nào con có thể xuất viện? ” Harry hỏi.
Bà Pomfrey giận dữ nói: “Con có biết con bị thương nặng đến mức nào vào hôm qua không mà hôm nay đã muốn xuất viện rồi. ”
“Ta không có nói hôm nay xuất viện, chỉ muốn hỏi thăm thôi, tất nhiên nếu sớm xuất viện càng tốt, dù sao mùi vị trong bệnh viện cũng chẳng dễ chịu gì. ”
“Chờ ngươi ở đủ ba ngày rồi hãy nói, ta cần chắc chắn bệnh của ngươi đã khỏi hẳn mới cho ngươi đi, hừ. ”
“A, vậy đêm mai ta có thể xuất viện? ”
Bàng Phù Lai phu nhân mắt trợn tròn, giận dữ nói: “Hôm nay mới là ngày thứ nhất. ”
“Được rồi. ” Harry thu người lại.
Ngươi là đại phu, ngươi lợi hại nhất.
Bàng Phù Lai phu nhân rời đi, đột nhiên quay người nói: “Ta phải nói với ngươi, vừa rồi thuốc đó ngươi phải uống mỗi ngày ba chén. ”
Harry há hốc mồm trợn mắt.
…
Không bao lâu sau, Trương Thu đến.
Một thân y phục màu đen tôn lên làn da trắng nõn của nàng, tựa như ngọc nữ.
ngồi trên một chiếc ghế, mở một quyển sách dày cộp có tên “Lịch sử Pháp thuật Trung cổ” đặt lên đùi, lặng lẽ đọc.
Trang sách lật qua lật lại, xào xạc.
Harry nói: “, chúng ta chơi cờ pháp thuật đi. ”
Từ nãy đến giờ, vẫn cúi đầu nhìn sách, cuối cùng cũng ngẩng lên, cô khẽ cười: “Hôm nay ta muốn xem cuốn sách này, ta rất hứng thú với hai cuộc chiến quan trọng nhất của các pháp sư thời Trung cổ. ”
“Vậy cũng được. ”
…
Cả buổi sáng trôi qua trong sự yên tĩnh khi đọc sách, còn Harry thì ngán ngẩm nhìn trần nhà và nhìn đọc sách.
đóng sách lại, nói: “Ta đi ăn trưa đây. ”
“Ừ…”
…
Buổi chiều, khoảng hai giờ, lại đến.
Cô vẫn như mọi khi, cầm theo một cuốn sách, nhanh chóng chìm vào thế giới chữ nghĩa.
Harry định mở miệng nói điều gì đó, nhưng lại thôi.
Hắn nhìn về phía Trương Thu, sau một buổi chiều suy ngẫm, hắn đã hiểu được cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ bởi thái độ của Trương Thu.
Nàng không còn là Trương Thu bên cạnh Harry nữa, nàng đã trở lại là người mà Harry gặp lần đầu tiên.
Nhưng. . . đó vốn dĩ là bản chất của Trương Thu.
Nàng như dòng nước, êm đềm lặng lẽ, bao dung vạn vật.
Với bất kỳ ai, nàng cũng dịu dàng, nhã nhặn, thân thiết mà xa cách.
Nàng có thể mỉm cười với bất kỳ ai, nhưng không một ai có thể phá vỡ lớp phòng tuyến vô hình, bất kể nam hay nữ.
Có lẽ trước kia có một người, nhưng bây giờ, nàng đã trở lại như xưa.
Trương Thu đối mặt với hắn, như hắn đã từng thấy, đối với những người bạn học khác chào hỏi nàng.
Nàng như vị tỷ tỷ tâm giao, luôn quan tâm đến bất kỳ học sinh nào cầu cứu, nhưng cũng chỉ như chim én lướt trên mặt nước, để lại vệt gợn nhạt rồi biến mất. . .
Harry không biết tại sao, nhưng y biết rằng hai người họ khó có thể trở lại như trước.
Y có chút buồn, trong lòng như bị thứ gì đó nghẹn lại.
Đây là thất tình sao. . .
Y là người trải qua hai kiếp lần đầu tiên nếm trải cảm giác thất tình. . .
……………………………………………………………………………………
Thích Trọng Sinh Harry Potter xin mọi người thu thập: (www. qbxsw. com) Trọng Sinh Harry Potter toàn bộ tiểu thuyết mạng tốc độ cập nhật nhanh nhất toàn mạng.