"Chuyện. . . chuyện này là xong rồi sao? "
Mọi người sửng sốt.
Ai nấy đều há hốc mồm, dù tận mắt chứng kiến vẫn khó mà tin nổi.
Đặc biệt là Ngô Thần Lâm, hắn chính là người lo lắng nhất ở đây.
Dù gì Tô Lân cũng nhằm vào tính mạng hắn mà tới, lão già này thể hiện thực lực càng mạnh, tình cảnh của hắn càng trở nên nguy hiểm!
"Giờ thì còn lại ngươi, động thủ đi! "
Tô Lân chỉ một chiêu đã giải quyết toàn bộ các trưởng lão Thiên Ưng Giáo, sau đó quay đầu nhìn Ngô Tiêu.
Chỉ một ánh mắt của Tô Lân khiến sống lưng Ngô Tiêu lạnh buốt, cả người run lên cầm cập.
"Khoan đã! "
Ngô Tiêu hoảng sợ vội vàng lên tiếng, sợ Tô Lân lập tức động thủ.
"Xin tha thứ cũng vô dụng, hôm nay lão phu sẽ trừ hại cho dân, diệt sạch bọn súc sinh các ngươi! "
Tô Lân giả vờ chính nghĩa, nói xong chuẩn bị ra tay.
"Xin lão tiên sinh nương tay! Người ta có câu 'không nhìn mặt sư cũng phải nể mặt Phật', mong lão tiên sinh nể mặt Tiêu gia mà tha mạng cho con trai ta! "
Ngô Tiêu vội vã nhắc tới Tiêu gia.
"Tiêu gia? Ngươi nói là Tiêu gia cổ tộc sao? "
Tô Lân làm ra vẻ kinh ngạc.
"Đúng vậy, chính là Tiêu gia cổ tộc! Thiên Ưng Giáo chúng ta là thế lực phụ thuộc dưới trướng Tiêu gia. Nếu hôm nay ngài đại khai sát giới ở đây, ngày sau Tiêu gia nhất định sẽ ra mặt! Ta tin lão tiên sinh không muốn đắc tội với thế lực đỉnh cấp như vậy đâu. Không bằng mọi chuyện lớn hóa nhỏ, nhỏ hóa không, ngài thấy sao? "
Ngô Tiêu nói ra thân phận của Thiên Ưng Giáo.
Những dân chúng ngoài đường vốn đang vui mừng vì thấy Thiên Ưng Giáo bị dạy dỗ, nhưng vừa nghe đến Tiêu gia, mọi sự phấn khởi liền tan biến như mây khói.
"Hóa ra tiêu diệt Thiên Ưng Giáo cũng chỉ là giấc mộng viển vông mà thôi! "
"Ai bảo Thiên Ưng Giáo dựa vào Tiêu gia chứ? Một thế lực đỉnh cấp như vậy, người thường làm sao dám đụng vào? Có lẽ chúng ta vẫn phải sống dưới sự áp bức của Thiên Ưng Giáo thôi! "
"Lão tiên sinh này tuy hành động chính nghĩa, nhưng chắc chắn cũng không dám chống lại Tiêu gia. Có lẽ ông ta sẽ rút lui thôi. "
. . .
Dân chúng thở dài đầy tiếc nuối, rõ ràng không tin Tô Lân sẽ thực sự đối đầu với Tiêu gia.
"Thưa lão tiên sinh, thực lực của ngài khiến người ta kinh ngạc. Không biết ngài xuất thân từ môn phái nào? Nếu chưa có thế lực, chi bằng gia nhập Thiên Ưng Giáo chúng ta. Tuy chỉ là một thế lực hạng ba, nhưng dựa vào Tiêu gia, sau này ra ngoài cũng là người thuộc thế lực đỉnh cấp! "
Ngô Tiêu tưởng rằng tên tuổi Tiêu gia đã dọa được Tô Lân, còn đề nghị Tô Lân gia nhập.
Tô Lân không trả lời, mà chậm rãi bước đến trước mặt Ngô Tiêu.
Mọi người đều nghĩ rằng Tô Lân sẽ nhận lời gia nhập Thiên Ưng Giáo. Thậm chí chính Ngô Tiêu cũng bắt đầu đắc ý trong lòng.
Nhưng ngay giây tiếp theo, một cảnh tượng khiến tất cả phải kinh hãi đã xảy ra.
Tô Lân vung tay, tát mạnh một cái vào mặt Ngô Tiêu.
Chát!
Cú tát cực mạnh khiến cả người Ngô Tiêu bị hất bay ra xa.
"Cha! "
Ngô Thần Lâm hét lớn.
Nhưng chưa kịp phản ứng, hắn liền bị Tô Lân chộp lấy cổ họng, siết chặt trong tay.
"Thiên Ưng Giáo các ngươi là cái thá gì? Cũng xứng để lão phu gia nhập sao? "
Tô Lân lạnh lùng nói.
Ngay khi lời nói vừa dứt, ngón tay hắn dùng lực.
Rắc!
Tiếng xương cổ gãy vang lên. Ngô Thần Lâm bị bẻ gãy cổ, chết ngay tại chỗ!
"Lão già này thực sự dám giết người sao? "
"Quả là kẻ liều mạng! Chẳng lẽ hắn không sợ Tiêu gia trả thù ư? "
Mọi người xung quanh đều ngỡ ngàng trước hành động quyết liệt của Tô Lân.
Họ cứ tưởng ông lão sẽ khuất phục trước uy danh của Tiêu gia, nào ngờ không những không khuất phục, Tô Lân còn thẳng tay tát Ngô Tiêu và giết chết thiếu gia Thiên Ưng Giáo ngay tại chỗ!
"Lão ăn mày! Ngươi dám giết con ta, ta với ngươi không đội trời chung! "
Ngô Tiêu gào thét.
Hắn đập mạnh xuống đất, dùng lực bật người dậy, lao về phía Tô Lân.
Nhưng trước thực lực chênh lệch quá lớn, sự phản kháng của Ngô Tiêu chỉ là vô nghĩa.
Tô Lân nhẹ nhàng vung tay, Ngô Tiêu lại bị đánh bay, lần này hắn phun máu, nằm bẹp dưới đất không nhấc người dậy được.
"Lão phu đã nói rồi, chỉ cần ngươi giao thằng nhãi kia ra ngay từ đầu thì ta đã tha cho các ngươi. Nhưng cơ hội đã cho mà không biết nắm, vậy thì cùng xuống địa ngục cả đi! "
Tô Lân đưa tay lên, một ngọn lửa bùng cháy trên lòng bàn tay.
Phừng!
Nhiệt độ xung quanh lập tức tăng vọt, khí thế từ ngọn lửa khiến tất cả những người chứng kiến đều rợn cả da gà.
Dù cố tình che giấu đặc điểm sáu màu của dị hỏa để không bị nhận ra, nhưng sức nóng khủng khiếp từ ngọn lửa đã đủ để khiến lòng người kinh sợ.
"Đồ già khọm! Hôm nay Thiên Ưng Giáo bại dưới tay ngươi, ta nhận! Nhưng đừng tưởng rằng giết ta là xong, Tiêu gia nhất định sẽ trả thù. Ngươi có giỏi thì xuống âm phủ mà đợi xem, chẳng bao lâu nữa, ta sẽ gặp ngươi ở Hoàng Tuyền! "
Ngô Tiêu bật cười điên cuồng, chẳng còn sợ hãi cái chết nữa.
"Hắn đúng là rất tin tưởng vào Tiêu gia. "
Tô Lân nhếch miệng cười nhạt.
"Ngươi nghĩ Tiêu gia có thể giết được ta sao? "
"Hừ! Ngươi cứ chờ xem. Tiêu gia là thế lực đỉnh cấp, có cường giả cấp Đế tọa trấn. Đừng tưởng thắng được ta là ngươi có thể ngông cuồng! "
Ngô Tiêu cố gắng hét lên.
"Ngươi nói nhiều như vậy, ta lại cảm thấy thú vị. Thế này đi, ta cho ngươi một cơ hội: cứ phái người đi báo cho Tiêu gia đến đây. Ta rất muốn xem họ có thể làm gì ta! "
Tô Lân dập tắt ngọn lửa trong tay, thản nhiên nói.
Lời vừa thốt ra, Ngô Tiêu hoàn toàn sững sờ, ánh mắt đầy kinh ngạc.
Ngay cả dân chúng ngoài đường cũng kinh hãi không kém.
"Lão già này điên rồi sao? Còn dám bảo Thiên Ưng Giáo gọi Tiêu gia đến? "
"Hắn thực sự muốn đối đầu trực diện với Tiêu gia ư? "
Ai nấy đều không thể tin nổi vào tai mình.
Đặc biệt là Ngô Tiêu, đầu óc hắn như muốn nổ tung.
Tiêu gia là chỗ dựa duy nhất của hắn, vậy mà Tô Lân không những không sợ, còn muốn mời thẳng Tiêu gia đến.
Đây là loại thao tác gì thế này?