Chương 2: Cảm tạ tiểu sư thúc
Kiếm nghệ, kiếm nghệ, chỉ là một loại nghệ thuật biểu diễn.
Trông thì ngon mà không dùng được.
Nhưng độ trôi chảy của chiêu thức rất tốt.
Lý Tiên Duyên đã từng đùa nghịch cho Huyền Cơ Tử xem.
Huyền Cơ Tử cũng kinh thán.
Nhưng không có lực công kích.
Kiếm chiêu loè loẹt, đúng là kiểu dáng hoa hòe.
Lý Tiên Duyên nhắm mắt lại, từng chiêu từng thức nối tiếp phi thường tốt.
Tuy bộ kiếm chiêu này hắn đã chơi vô số lần, nhưng làm nghệ thuật gia biểu diễn kiếm nghệ thuật.
Hắn thích nhắm mắt lại.
Không có gì, chủ yếu là khí chất.
Phối hợp với Liệt Phong của Tư Quá Nhai, thổi vạt áo Lý Tiên Duyên tung bay.
Một chiêu một thức, phảng phất dung nhập vào tự nhiên.
Lại phối hợp với khí chất của Lý Tiên Duyên tiên nhân, thật giống như tiên nhân hạ phàm.
Lúc này một nam hài áo trắng bưng mâm đi tới.
Hắn là đệ tử thân truyền Trần Bình An của Trương Toàn Đản.
Trần Bình An rất buồn bực.
Thân là đệ tử thân truyền của tông chủ, thế mà lại tới đưa cơm cho tiểu sư thúc không gặp mặt nhiều này.
Mà tiểu sư thúc này hình như thường xuyên phạm sai lầm, cứ dăm ba hôm lại bị thái sư phụ phạt diện bích.
Những chuyện này không phải là việc tạp công trong tông môn cần làm sao?
Tính thế nào cũng không tới phiên đệ tử thân truyền như mình nha.
Bưng bát cơm, còn có bầu rượu, Trần Bình An từng bước một bước lên Tư Quá Nhai.
Bỗng nhiên một trận cuồng phong thổi tới.
Trần Bình An một thiên kiêu cảnh giới Nguyên Anh, thế mà bị thổi lui về phía sau hai bước.
Bầu rượu và bát đũa bị chấn động đến vang lên leng keng.
"Đây là. . . "
Trần Bình An một tay bưng mâm, một tay ngăn trở cuồng phong.
Hắn híp mắt miễn cưỡng có thể nhìn thấy một nam tử trẻ tuổi mặc quần áo màu xanh da trời đang múa kiếm.
Trần Bình An nhìn thấy, nam tử trẻ tuổi từng chiêu từng thức, giống như có thể dẫn tới hoàn cảnh chung quanh xao động.
Chiêu thức nước chảy mây trôi, cực kỳ có tính thưởng thức.
Trần Bình An nhíu mày.
"Đây là tiểu sư thúc sao? "
Bão cát quá lớn, hắn cũng không nhìn rõ lắm.
Nhưng trên Tư Quá Nhai, hôm nay hình như cũng chỉ có một mình tiểu sư thúc.
Hẳn là hắn.
Trần Bình An tuy là đệ tử thân truyền của Trương Toàn Đản, nhưng cũng không biết tu vi cảnh giới của tiểu sư thúc Huyền Thiên Tông.
Chỉ là vừa hỏi sư phụ, sư phụ liền lắc đầu, bộ dáng rất cao thâm.
"Không thể nói. . . "
Trần Bình An tìm vách đá trốn đi, để quan sát động tác của Lý Tiên Duyên tốt hơn.
Hắn ngẩng đầu lên.
Nhìn thấy Lý Tiên Duyên trên không, sắc trời u ám, mây đen dày đặc.
Lôi xà trong mây đen phun trào, hình như đang tức giận.
"Đột Thứ! "
Lý Tiên Duyên đâm về phía trước một kiếm.
Chỉ đơn giản là một kiếm như vậy.
Trần Bình An nhìn thấy, cuồng phong chung quanh xoay quanh thân kiếm đột nhiên đi ra ngoài.
Lôi Xà trên không cũng bị dẫn xuống theo.
Phong Lôi kiếm pháp!
Trong đầu Trần Bình An nghĩ đến một cái tên rất chuẩn xác.
"Rút kiếm! "
Lý Tiên Duyên rút kiếm về, phong lôi trên thân kiếm lại bị kéo trở về.
Lý Tiên Duyên giờ phút này, giống như là Kiếm Thánh.
Toàn thân vây quanh vòi rồng và Lôi Xà.
Điều này làm cho Trần Bình An sợ không nhẹ.
Mẹ nó tiên nhân hạ phàm được không?
Liên tưởng đến phản ứng của sư phụ đối với tiểu sư thúc.
Còn có tất cả mọi người trong tông môn đều không biết gì về tiểu sư thúc.
Trần Bình An đã biết.
Hắn xem như đã hiểu rõ.
Không phải tiểu sư thúc quá rác rưởi.
Mà là tiểu sư thúc quá mức kinh thế hãi tục.
Chẳng trách phải giấu diếm.
Chuyện này quá chấn động.
Chỉ thấy Lý Tiên Duyên thu hồi kiếm.
Hai tay buông xuống.
Hai mắt nhắm nghiền.
Nhưng phong lôi trong sân vẫn chậm chạp không có tán đi.
"Mẹ nó! Nhân kiếm hợp nhất! "
"Cảnh giới kiếm đạo cao nhất! "
"Trong tay không có kiếm, kiếm tồn tại trong tâm! "
Nhưng Trần Bình An ngoài rung động, lại bình tĩnh lại.
"Xem ra kiếm chiêu này còn chưa đến lúc thu chiêu, vì sao tiểu sư thúc ngừng rồi? "
Chỉ thấy Lý Tiên Duyên thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, thật sự là quá mệt mỏi.
"Chẳng lẽ là tiểu sư thúc phát hiện ta? Nhất định là vậy. "
Trần Bình An sửa sang lại dáng vẻ một chút, cung kính bưng khay đi tới.
Không có oán trách như lúc đầu.
Giờ phút này trong lòng Trần Bình An bắt đầu hiểu được dụng tâm lương khổ của tông chủ sư phụ.
"Sư phụ, con yêu người! "
Trần Bình An mắt sáng như đuốc, từng bước một đi tới.
Khi cách Lý Tiên Duyên còn khoảng mười thước, từng đợt uy áp trấn áp Trần Bình An.
Hắn có tu vi Nguyên Anh hậu kỳ, lại không thể tiến lên nửa bước!
Hắn hoảng sợ nhìn từng trận ánh sáng nổi lên bên người Lý Tiên Duyên.
"Ngọa cái rắm! "
Là kiếm khí, kiếm khí vòng quanh thân, cái này cần tu vi bao lớn mới có thể làm được.
Trần Bình An cảm giác bội kiếm của mình đang chấn động.
Dường như cảm nhận được triệu hoán.
"Vạn Kiếm Quy Tông? "
"Vạn Kiếm thần phục? "
"Kiếm tới? "
Hạt giống kiếm đạo trong cơ thể Trần Bình An bắt đầu rục rịch.
Quan sát từng đạo kiếm khí nổi lên trên người Lý Tiên Duyên.
Hắn hiểu!
Cẩn thận đặt cái đĩa xuống.
Trần Bình An ngồi xếp bằng ở trên mặt đất.
Hắn đang tìm kiếm!
Tìm kiếm khí thế và cảm giác của Lý Tiên Duyên vừa rồi.
"Dung nhập người vào hoàn cảnh, đem kiếm dung nhập vào người, nhân kiếm hợp nhất. "
Hạt giống kiếm đạo chỗ đan điền Trần Bình An bỗng nhiên nổ vỡ ra.
Giống như trứng gà bóc vỏ, một quả cầu màu vàng tròn xuất hiện ở đan điền.
"Ông! "
Một đạo kiếm ý kinh thiên cùng một đạo cảnh giới đột phá khí thế đánh tới.
Dĩ nhiên là không hề dao động đối với gió lốc gió lốc xung quanh Lý Tiên Duyên.
Trần Bình An mở mắt, Lý Tiên Duyên cũng mở mắt.
Khí thế tan đi, sấm sét tiêu tán.
Lý Tiên Duyên quay đầu nhìn lại, không biết tiểu sư điệt này lúc nào đã đi tới trước mặt mình.
"Cẩu Thặng sư điệt, ngươi tới tìm ta có việc gì sao? "
Đây là tên trước khi Trần Bình An nhập môn.
Trần Gia Thôn, Trần Cẩu Thặng.
Bình thường Trần Bình An rất phản cảm đối với cái tên này, nhưng mà hôm nay từ trong miệng Lý Tiên Duyên nói ra.
Nhưng lại vô cùng thân thiết.
"Bịch! "
Trần Bình An quỳ xuống.
"Đại đệ tử dưới trướng tông chủ, Trần Bình An, bái kiến tiểu sư thúc. "
"Cảm tạ tiểu sư thúc truyền thụ kiếm đạo. "
——
Tác giả có lời nói:
Cầu khen ngợi, khen ngợi!
---------------------------------------------------------------------------------------
Đề cử truyện hay: " Đất Trồng Rau Nhà Ta Liên Thông Với Thế Giới Tiểu Nhân Quốc Tiên Hiệp "; "Ta Là Chưởng Giáo Ẩn Thế Tông Môn! ". Hài hước, nhẹ nhàng.