Khi Trần Đạo nói về chuyện đời người không nhất thiết phải kết hôn, Ngô Vân và mấy người phụ nữ khác không mấy đồng tình. Ở độ tuổi của họ, quan niệm sống đã ăn sâu bén rễ, khó có thể thay đổi chỉ qua vài lời nói. Với họ, kết hôn và sinh con là con đường tất yếu của đời người.
Ngược lại, Trần Liên lại có vẻ suy tư, dường như đang cân nhắc lời Trần Đạo.
Tuy nhiên, Trần Đạo chỉ nói vu vơ, nhanh chóng quay người vào nhà, để lại sân sau cho Trần Liên và những người khác tiếp tục công việc.
---
Ngoài cổng nhà Trần Đạo, dân làng xếp hàng nhận bánh bao. Trên gương mặt họ nở nụ cười mãn nguyện, vác cuốc xẻng, tiếp tục ra đồng làm việc.
Trong bếp, Trần Đạo cùng gia đình đang ngồi ăn sáng. Ngoài gia đình hắn, còn có Đinh Tiểu Hoa, gia đình Trần Đại đến giúp việc, hai bà thím và mấy đứa trẻ, cùng với Trần Thành – vệ sĩ của Trần Đạo.
“Ca ca! ”
Trần Phi ngồi cạnh Trần Đạo, nghịch ngón tay chọc vào hắn, hớn hở khoe:
“Huynh nhìn nè, ta mặc y phục mới rồi! ”
Nghe vậy, những người lớn ngồi quanh bàn đều bật cười. Sự khoe khoang của trẻ con chẳng những không khiến ai khó chịu mà còn thấy vô cùng đáng yêu.
Thực tế, không chỉ Trần Phi mà cả con trai Trần Đại – Trần Thiết Đản và mấy đứa trẻ trong họ đều mặc quần áo mới. Trên mặt ai cũng tràn ngập niềm vui.
“Ca ca thấy rồi. ” – Trần Đạo xoa đầu Trần Phi, cười hiền lành.
Thật ra không chỉ bọn trẻ có đồ mới, ngay cả người lớn cũng có, nhưng vì bận việc đồng áng, sợ làm bẩn nên chưa ai mặc ra.
“Ca ca! ”
Trần Phi lại tò mò nhìn mâm cơm, chỉ vào món ăn và hỏi:
“Đây là gì vậy? ”
Bữa sáng hôm nay khác hẳn mọi khi. Bình thường là bánh bao hoặc cơm trắng, nhưng hôm nay lại là mì sợi.
Tối hôm qua, vì ăn bánh bao và cơm trắng mãi cũng chán, Trần Đạo dạy Lý Bình cách làm mì. Họ trộn bột, cán mỏng rồi cắt thành từng sợi dài. Vì làm thủ công nên sợi mì hơi dày, nhưng nhìn chung vẫn ổn.
“Đây là mì sợi. ” – Trần Đạo mỉm cười, giải thích.
Hắn biết loại mì này ở thế giới này được gọi là thang bính, nhưng bản thân vẫn quen gọi là mì hơn.
Nghe tên mì sợi, mọi người lặng lẽ ghi nhớ. Dù chưa từng ăn thang bính, nhưng Trần Đạo nói là mì thì nó chính là mì.
Trần Thành bưng bát mì lên, húp một ngụm nước dùng. Ánh mắt hắn thoáng bất ngờ.
Nước dùng trong veo, nhưng vị lại đậm đà, mằn mặn, xen lẫn mùi thơm của trứng.
Trần Thành gắp một đũa mì đưa vào miệng. Sợi mì mềm dai, kèm theo hương vị trứng, khiến hắn – một người lâu ngày không ăn mặn – cảm thấy vô cùng rõ rệt.
“Thành ca, mì có ngon không? ” – Lý Bình cười hỏi, ánh mắt mong đợi.
“Ngon lắm! ” – Trần Thành giơ ngón tay cái, cười chân chất:
“Tay nghề của thím đúng là không chê vào đâu được! ”
Nghe vậy, Lý Bình cười tươi, những người khác cũng bắt đầu ăn mì.
Với Trần Đạo, bát mì này vẫn còn thiếu gia vị và dầu mỡ, nhưng với mọi người xung quanh, nó là một món ăn ngon. Đặc biệt, trong bát mì còn có trứng và nhiều muối, đủ để họ hài lòng.
“Mì này ngon thật, ăn chẳng kém gì bánh bao mà lại không khát nước như bánh bao. ”
“Đúng vậy! Uống nước mì xong, cả người ấm lên hẳn. ”
“Ta cũng thấy thế! ”
---
Trong lúc mọi người ăn sáng, bên ngoài vang lên tiếng gọi.
“Đạo ca! Đạo ca! Có tin vui! ”
Giọng trưởng thôn Trần Hạc vang lên đầy gấp gáp.
Nghe vậy, Trần Đạo lập tức bước ra trước sân, thấy Trần Hạc thở hổn hển, mặt đầy vẻ hân hoan.
“Đạo ca, lúa mì ngoài ruộng nảy mầm rồi! ”
Trần Đạo ngẩn người, sau đó nụ cười rạng rỡ hiện lên.
“Nảy mầm rồi à? ”
Nghe tiếng, Trần Đại và mọi người cũng bước ra, ánh mắt đầy niềm vui.
Thực tế, không chỉ Trần Hạc lo lắng về chuyện hạt giống không nảy mầm, mà cả gia đình Trần Đạo và Trần Đại đều thấp thỏm.
Sợ rằng nếu lúa mì không mọc lên, bao công sức của cả thôn sẽ uổng phí.
“Đúng vậy! ” – Trần Hạc gật đầu, phấn khởi nói:
“Ta vừa thấy lúa nảy mầm trên ruộng, lập tức chạy về báo tin mừng này! ”
“Chúng ta ra xem đi! ” – Lý Bình hào hứng, muốn chạy ngay ra ruộng.
“Khoan đã! ” – Trần Đạo ngăn nàng, dẫn Đại Hoàng và Tiểu Hoàng theo, rồi cùng mọi người nhanh chóng tiến ra ruộng.
---
Trên cánh đồng thuộc thôn Trần Gia, dân làng không làm việc, mà đứng xung quanh bờ ruộng, nhìn chằm chằm những mầm lúa non xanh nhú lên.
“Đạo ca không lừa chúng ta, thật sự có thể trồng lúa vào mùa này! ”
“Tuyệt quá! Chúng ta không lo bị đói nữa rồi! ”
“Haha! Cuối cùng cũng có thể tiếp tục làm việc cho Đạo ca mà không sợ đứt bữa! ”
Mọi người nhìn đám lúa non như thể đang chiêm ngưỡng báu vật.
Thực ra, với họ, những mầm lúa nhỏ bé này không khác gì báu vật cả.
Là những người nông dân lâu năm, họ hiểu được sự quý giá của loại lúa có thể nảy mầm vào mùa đông.
Truyện được dịch bởi Truyện City.