Sau khi Trần Đạo rời khỏi cửa hiệu thuốc, nét mặt tươi cười của lão chưởng quầy từ từ thu lại, ánh mắt nhìn theo bóng lưng của hắn, lóe lên một tia sáng kỳ dị.
Tên nhóc này ăn mặc bình thường, gương mặt còn non nớt, trông chỉ như một thiếu niên. Vậy mà có thể rút ra một trăm lượng bạc một cách nhẹ nhàng để mua nhiều dược liệu dành cho võ giả đến vậy…
“Có nên báo cáo lên gia chủ không nhỉ? ”
Lòng tham dần hiện rõ trên khuôn mặt của chưởng quầy. Trong thời buổi này, nếu chỉ có tiền bạc mà không có đủ năng lực để bảo vệ nó thì chẳng khác gì một con cừu béo chờ bị xẻ thịt. Mà Trần Đạo, trong mắt hắn, chính là một con mồi béo bở!
Ra khỏi hiệu thuốc, Trần Đạo đặt túi dược liệu lên xe lừa, rồi quay sang Trần Tứ đang cầm dây cương nói:
“Đi chợ phía đông. ”
“Được rồi. ”
Xe lừa nhanh chóng tiến về khu chợ phía đông. Trần Đạo bước xuống, đi dạo quanh các sạp hàng.
Lần này hắn đến chợ không phải để tìm Ngô Hán. Thực tế là Ngô Hán đã sớm không còn bán hàng ở đây nữa, mà chỉ tập trung vào việc làm ăn với Trần Đạo và Trần Đại qua giao dịch gà lông trắng. Mục đích của Trần Đạo hôm nay là mua thêm gia súc và gia cầm để nuôi dưỡng, thử nghiệm tiềm năng mới.
Hiện tại, tiền bạc trong tay hắn đã dư dả hơn rất nhiều. Đàn gà lông vàng trong nhà cũng đã ổn định sinh sản. Đã đến lúc hắn nên cân nhắc mở rộng sang những vật nuôi khác.
“Ông chủ, đây là giống vịt gì vậy? ”
Trần Đạo dừng lại trước một sạp bán vịt, nhìn vào chiếc lồng nhốt những con vịt có hình dáng kỳ lạ. So với loài vịt ở kiếp trước, chúng nhỏ hơn rất nhiều, bộ lông xám tro trông cũng chẳng hề bắt mắt.
“Đây là vịt xám tro. ”
Tên lái buôn ở sạp hàng lập tức nở nụ cười niềm nở, nói: “Khách quan, đừng thấy giống vịt này xấu xí mà coi thường nhé. Chúng rất dễ nuôi, đẻ trứng nhiều lắm đấy. Mang về nuôi chắc chắn không lỗ đâu! ”
“Vậy à? ”
Trần Đạo không thực sự tin lời quảng cáo của gã lái buôn. Nhưng dù sao hôm nay hắn cũng định mua gia cầm, vịt cũng là một lựa chọn.
“Bao nhiêu tiền một con? ” Trần Đạo hỏi.
Thấy Trần Đạo có ý muốn mua, đôi mắt gã lái buôn sáng lên, nói ngay:
“200 văn một con vịt đực, 250 văn một con vịt cái. Khách quan muốn mua bao nhiêu? ”
“Giá này…”
Trần Đạo thầm than thở. Cùng với việc giá lương thực ngày càng tăng cao, giá gia súc gia cầm cũng tăng lên đáng kể.
Sau một hồi suy tính, hắn lấy ra 200 văn tiền và nói:
“Lấy cho ta một con vịt xám tro cái trước. ”
“Được ngay! ”
Gã lái buôn vui vẻ, nhanh nhẹn bắt một con vịt từ trong lồng và giao cho Trần Đạo. Lúc này, thông tin về loài vịt này hiện lên trong mắt hắn:
Vịt xám tro
Đặc tính: Thân hình nhỏ, đẻ trứng nhiều, dễ nuôi dưỡng.
Lộ trình tiến giai 1: Kết hợp với vịt lông đỏ, có thể sinh ra vịt đầu xanh.
Vịt đầu xanh: Thân hình vừa phải, phát triển nhanh, đẻ trứng nhiều.
Lộ trình tiến giai 2: Cho ăn cỏ ngọt trong ba ngày liên tiếp, tiến giai thành vịt lông đỏ.
Vịt lông đỏ: Phát triển nhanh, thân hình lớn, thịt nhiều.
“Vịt đầu xanh và vịt lông đỏ…”
Trần Đạo chìm vào suy nghĩ. Rõ ràng, hai giống vịt tiến giai này đều tốt hơn so với vịt xám tro. Tuy nhiên, lộ trình thứ nhất không khả thi vì hắn không có giống vịt lông đỏ.
Nhưng lộ trình thứ hai thì khả thi hơn nhiều. Cỏ ngọt là một loại dược liệu khá phổ thông, dễ dàng tìm thấy ở các tiệm thuốc như Bách Thảo Đường, giá cả cũng không quá đắt.
Sau khi quyết định xong, Trần Đạo nhìn gã lái buôn và nói:
“Ta muốn mua hết số vịt ở sạp này. Có thể bớt chút giá không? ”
Gã lái buôn nghe vậy thì mắt sáng lên, lập tức đáp:
“Nếu khách quan mua hết thì ta giảm 10 văn một con! ”
“Được, vậy giao dịch! ”
Trần Đạo bỏ ra 2 lượng bạc và 390 văn tiền, mua toàn bộ số vịt trong sạp, gồm 6 con vịt cái và 5 con vịt đực. Sau khi xếp gọn lồng vịt lên xe lừa, hắn lại đi tìm các sạp khác để tiếp tục mua.
Chẳng mấy chốc, Trần Đạo đã mua được tổng cộng 30 con vịt xám tro, chia đều vịt đực và cái.
“Gâu gâu! ”
Khi chuẩn bị rời chợ, Trần Đạo bỗng nghe thấy tiếng chó sủa bên cạnh. Hắn quay đầu nhìn lại và thấy một sạp bán chó. Hai con chó trưởng thành bị buộc dây, đầu dây kia được gã bán chó giữ chặt trong tay để tránh chúng chạy mất.
Trần Đạo nhìn kỹ thì thấy hai con chó này rất giống chó nhà nông thôn ở kiếp trước. Bộ lông vàng nhạt, đầu tròn nhỏ, đuôi thì vểnh lên, trông vô cùng đáng yêu.
“Khách quan có muốn mua chó không? ”
Gã bán chó thấy Trần Đạo chú ý liền lập tức lên tiếng mời chào.
“Bao nhiêu tiền một con? ” Trần Đạo hỏi.
“500 văn một con. ”
“Đắt vậy sao? ”
Gã bán chó cười nói: “Khách quan, đừng chê đắt. Hai con chó này to lớn, thịt của chúng còn nhiều hơn gà vịt, mùi vị lại ngon hơn. Đương nhiên phải bán giá cao rồi. ”
“. . . ”
Trần Đạo im lặng một lúc. Hắn cứ nghĩ người ta bán chó là để canh nhà giữ cửa, không ngờ mục đích chính lại là… ăn thịt.
Nhưng ngẫm lại, hắn cũng chẳng thấy lạ. Ở thời buổi này, có được cái ăn đã là một vấn đề lớn. Chó, mèo, hay thậm chí là gấu trúc, chỉ cần là động vật có thịt thì đều có thể trở thành thức ăn cho người dân nghèo đói.
Sau một hồi suy nghĩ, Trần Đạo nói:
“Ta mua cả hai con. 800 văn được không? ”
“Cả hai con sao? ” Gã bán chó vui mừng khôn xiết, vội vàng đáp: “Được! 800 văn thì 800 văn! ”
Trần Đạo trả tiền, nhận lấy sợi dây buộc chó. Hai con chó nhìn chủ cũ với vẻ không nỡ, sủa khe khẽ, nhưng chúng có tính cách khá hiền lành nên cũng không phản kháng.
Lúc này, thông tin về hai con chó hiện lên trong mắt Trần Đạo:
Chó nhà Hạ Quốc
Đặc tính: Trung thành, khứu giác nhạy bén.
Lộ trình tiến giai 1: Kết hợp với chó núi Thương Mang, có thể sinh ra chó lông đỏ.
Chó lông đỏ: Khứu giác nhạy bén, thân hình lớn, thịt nhiều.
Lộ trình tiến giai 2: Cho ăn hoa đuôi chó trong ba ngày liên tiếp, tiến giai thành chó giữ vườn.
Chó giữ vườn: Trung thành, có ý thức lãnh thổ mạnh, lực chiến đấu ngang với võ giả cửu phẩm.