5.
“phi hành khí của ngươi đâu ? ”
“lần trước đi săn gặp hoang thú, đội săn tan tác, phi hành khí cũng bỏ lại trong rừng”
“là con hoang thú cấp 9 đó”
“sao sư nương biết ? ”
“đoán”
Hẳn là đoán được đi, sư nương tài ba kinh diễm, làm ra nhất nhiều chuyện giật mình không tưởng, ngạc nhiên nhiều rồi không ngạc nhiên nổi nữa, biết là sư nương muốn dẫn mình đi mua đồ mới, chỉ đành cười khổ đi theo.
Trước kia ở cùng sư phụ, ý kiến bất đồng, cái nào nghe được thì nghe, nghe không được thì cười lấp liếm, sư phụ cũng hết cách với y. y tự thấy tính mình cố chấp, chỉ là sửa không được, coi như thầy nào trò nấy, không nghĩ nhiều.
Ra hoang dã, ẩn mình càng sâu, người cười với mình buổi sáng, đến đêm có khi lẻn vào trại cứa cổ mình khi đang ngủ, ngủ cũng không dám ngủ sâu, đạo đức suy đồi lòng người thay đổi, là chuyện thường ngày. Y tự thấy mình may mắn, ít ra mình còn giữ được bản tâm, tính tình khó dở không sao cả.
Chỉ là trước kia mình cứng đầu như thế, chưa từng nhường nhịn ai, kể cả sư phụ, vậy mà bây giờ như trúng tà, nửa câu 1 chữ cũng không dám bật lại sư nương, sư nương như cái vẩy nghịch của y vậy.
Đi qua liền mấy cửa hàng lớn, nơi nào cũng to đẹp khổng lồ đồ đạc xa hoa, nhưng chưa có cái nào hợp mắt sư nương, cứ vậy đi qua nửa cái thành, coi như đi dạo cảnh đêm, tâm tình không tệ, sư nương không phiền, mình lại càng không.
Tâm hồn có chút bay bổng, trước giờ y chưa từng dạo chơi trong thành. Do không có thời gian, cũng không muốn lang thang 1 mình không mục đích. con nhà nghèo có cái khổ, khổ là khi thấy bản thân rãnh rỗi sẽ thấy sợ, sợ thời gian bên mình lãng phí, sợ thời gian của mình không đủ, sợ mình ở không sẽ nghĩ nhiều, lòng người hư nhược. vậy nên luôn làm bản thân bận rộn, làm việc, kiếm tiền, luyện đao, người ta nghĩ mình thế nào không quan trọng, bản thân mình cũng không cần mở lòng với ai, rèn tâm trí rắn như sắt thép. ở hoang dã, chỉ 1 chút lơ là, là mất mạng.
“chỗ này lớn nhất, vào đây đi”.