9.
Đỗ khắc nghĩ cả đời mình sẽ không bao giờ quên được lúc đó, sư nương phản xạ đã không còn là của con người nữa.
Đôi tay đấm vào không khí tạo ra những liếng nổ lốp bốp, đẩy người sư nương lệch sang bên cạch, đổi hướng thành công. Sau đó bàn tay năm ngón xòe ra vẽ lên thành tàu kim lại 5 vệt dài tóe lên tia lửa, tiếng rên kin kín nghe rất rợn người. cả thân hình sư nương bắn lệch thẳng vào 1 tòa nhà gần nhất, tay còn lại nắm lại thành quyền, đấm thẳng vào bức tường, đùng 1 tiếng nổ lớn, bức tường bị đấm bể nát, thành công đổi hướng 1 lần nữa.
2 lần đổi hướng, 2 lần trái ngược ám ảnh thị giác cực lớn, đỗ khắc đứng ngơ ngẩn giữa không trung, đầu óc như đoản mạch. Sư nương không mặc đấu y, cơ thể máu thịt con người, có thể làm 1 màn kinh hãi thế tục như kia, dưới nhân ảnh gầy yếu động lòng, là hồng hoang cự thú hay sao.
Gió thổi rét da, thổi y tỉnh mộng. đồ khắc lắc đầu cười, nhìn lại xung quanh, có rất nhiều người cũng nhìn thấy 1 màn kinh hãi kia, cũng đang há hốc mồm. y ngửa đầu, thấy rõ cả chưa, là sư nương của y đấy, nhìn thôi chứ đừng mơ. Y thôi động dã nhân, tới lúc vắt giò lên cổ mà chạy, 2 người đua loạn trong thành, cảnh binh thế nào cũng thấy, giờ không chạy còn lúc nào, sư nương đã chạy đến mất tăm luôn rồi.
Y vừa chạy vừa né cảnh binh truy đuổi, chật vật lắm mới cắt đuôi về được đạo tràng. Sư nương đang nhấp trà chờ y, còn y thì hết hơi đáp hụt, cả người lẫn mặt đập lên đất, bụi mịt mù.
“giờ thua rồi thì chịu phạt”
“đệ tử, khụ . . khụ . . tâm phục khẩu phục”
“đương nhiên, hừ, dù sao cũng là sư nương của ngươi”
“vậy phạt cái gì ? ”
“bên quân đội có mở trường huấn luyện, ngươi qua đó ghi danh lớp phi hành ngự khí, học khi nào tất cả các mục phi hành đều trên 90 điểm, coi như tạm được”
“đệ tử thua đâu phải do trình kém, là do . . . ”
“còn bướng”
Sư nương mắt hạnh nhướng lên, y đành im re, cũng không thể bảo là do sư nương khỏe như quái thú được, ăn vả là y chết tươi. Nam nhân nhịn được xuống được, chút thiệt này có là gì.
“ngươi đang nghĩ nam nhân nhịn được xuống được ? ”
Đỗ khắc giật thót 1 cái, sư nương càng ngày càng lợi hại, soạt khuôn mặt đỏ lên, đành đánh lảng,
“sư nương lúc nãy 1 quyền kia, là công pháp gì, rất lợi hại ? ”
“bộc phá sơn, chỉ là cái thủ pháp phòng thân, muốn học không ? ”
Nghe như dê non vào bẫy, thủ pháp lợi hại vậy mà phòng thân gì, đánh vỡ không khí, vỡ tường gạch, y cắn răng,
“học”
“với thực lực ngươi bây giờ, học không được, luyện thể tầng bao nhiêu rồi ? ”
“tầng gì, chỉ là luyện thể thôi mà”
“liêm thanh không nói ngươi biết ? ”
“nói cái gì mới được ? ”
Mày liễu nhăn lại, quăng lại 1 câu chờ đó, sư nương quay vào phòng, lát sau mang ra 1 quyển sách ném ra trước mắt y.
Quyển sách cũ đến không thể cũ hơn, giấy làm bằng vỏ cây, cổ xưa vô cùng. Sách cổ quý như vậy bán đi làm đồ sưu tầm cũng khối tiền, sư nương người ném bậy không sợ rách a. Đỗ khắc lật cũng không dám lật mạnh, bên trong đầy hình vẽ cơ thể người và chữ, có điều, đọc không hiểu.
“đọc không hiểu”
“là chữ xa tộc cổ, liêm thanh không dạy ngươi ? ”
“không có dạy”
“thật không biết dạy ngươi thành ra cái dạng gì”
“sư phụ nói sống đời bình lặng, không tranh với người”
“thiên hạ đại loạn, ngươi muốn sống sót, phải trở nên cường đại”
Thiên hạ đang thái bình lắm, sao lại đại loạn, nhưng mà sư nương nói đúng, muốn sống thì phải mạnh, thời nào cũng vậy thôi. Lời sư nương là thánh chỉ, nghe theo không sai, y gật gù, cố nặn ra vài lời nịnh hót, sư nương lúc nãy còn cười nhiều như vậy, giờ bị mình dày vò lúc nào cũng nhăn mặt, tội này đáng chết.
“ở học viện có lớp dạy cổ ngữ, cho ngươi 2 tuần”
“hả, 2 tuần sao mà học được”
“không được cũng phải được”
Sư nương lạnh lùng xoay người vào trong, không thèm đếm xỉa đến y. đỗ khắc thở dài, sư phụ trước kia hay lải nhải, nhưng là chưa ép buộc y cái gì, sư phụ biết lòng y rắn, chỉ khuyên rồi thôi. Sư nương thì khác, so với sư phụ mềm yếu, thì quyết đoán vô cùng.
Nhưng y biết bản thân mình là kiểu người không ép buộc thì không làm, không lâm tuyệt cảnh sẽ không tiến bộ. sư nương chắc cũng biết vậy, nên mới trị được y, nhiều lúc y nghĩ sư nương hiểu y còn hơn y hiểu bản thân mình.
Nhìn trăng sáng vằng vặc, có chút nhớ sư phụ, nhớ cái dáng già nua cũ kĩ, oài mình uống trà thưởng nguyệt của người. 1 già 1 trẻ uống trà nhạt, luận nhân sinh, bình điển tịch,
“tiểu tử, nhớ lời này của sư phụ, đàn bà đẹp, độc như rắn rết”.