7.
Phi hành khí này gọi là dã nhân, lúc đầu nhìn thấy nó, đỗ khắc đã bị thiết kế kì lạ của nó thu hút. 1 khung xương kim loại nối với nhau bằng những mối nối hợp kim, vô cùng bền chắc dẻo dai. Phi hành khí này ôm lấy cơ thể, có thể kết hợp với đấu y trên người, gia tăng sức mạnh bộc phát của nó, thậm chí nếu đấu y hết năng lượng, nó có thể truyền năng lượng của mình vào và ngược lại. 4 bộ động cơ lớn nhất ở 2 tay và chân, và 24 bộ động cơ nhỏ phân bố đều cơ thế, có thể đổi hướng, gia tốc, bộc phát cực kì linh hoạt, là 1 loại thiết kế cực đoan cận chiến.
Bởi vì lực lớn, gánh nặng lên cơ thể cũng lớn, đó là lí do đến giờ vẫn chưa có người mua, nằm lăn lóc trong kho của khương thị. Nhưng với đỗ khắc mà nói, thứ này như được làm ra dành riêng cho y vậy. với kiểu luyện thể biến thái của liêm gia, y sử dụng dã nhân không chút khó khăn, chơi đến quên trời quên đất.
lúc y chọn nó phần vì thích, phần vì nghĩ nó không đắt, tất cả món đồ ở đó đều báo giá, chỉ riêng món này thì không, nên mới nghĩ nó rẻ nhất, đến lúc dùng thử thì không nỡ rời tay, từ lúc từ cửa hàng đi ra y đã dùng luôn không rời.
“muốn cược không ? ”
“hả ? ”
“ta với người cùng bay về đạo tràng, ai về trước thì thắng”
“cược thế nào ? ”
“người muốn gì cũng được”
“vậy đấu y thanh lang 2”
“được”
Nói ra mới biết nhỡ lời, sao lại thanh lang 2 nhỉ, ít ra cũng phải cái thanh lang 3 chứ. Y dùng thanh lang 2 lâu nhất, nên mở miệng theo thói quen, giờ có chút tiếc của, hiếm khi sư nương có tâm trạng a.
Trong khi đang tiếc đứt ruột, sư nương đã lấy ra phi hành khí của mình, chỉ là, cái này thực sự là phi hành khí sao ?
Phi hành khí đa hình đủ loại, có loại to lớn người ta ngồi vào, lại cận thân thì bao bọc cơ thể, lại cá nhân thì nhỏ hơn 1 chút, nhưng cái sư nương lấy ra thì kì lạ. chỉ thấy sư nương lấy ra 2 thanh kim loại dẹp kích thước cỡ viên gạch áp lên 2 chân. 2 thanh kim loại đen tuyền 1 màu, không hút sáng, không biết là vật liệu gì, chúng tan ra như chất lỏng ôm lấy 2 bắp chân thon dài đến tận đùi, nhìn như đôi tất đen vậy.
Tuy lần đầu thấy, đỗ khắc khịt mũi coi thường, cái thứ cổ quái này nhìn là biết cực khó điều khiển, chỉ việc giữ vững thân hình bay lên chắc chắn rất khó, nói chi đên đua tốc độ. Y biết sư nương có bản lĩnh, chỉ là chưa thể hiện cái gì, nhưng y tài hèn sức mọn, cũng có chút tự tin thực lực, sư nương người xem thường ta quá rồi.
Đỗ khắc đề khí, tiếng động cơ vang lên rất êm, nhưng lực rung ầm ầm, dã nhân đang súc lực, lúc bạo phát sẽ cực kì kinh hồn. y tập trung mười phần, đối thủ là sư nương, lần đầu giao thủ, tim y đập thùng thùng như cái trống. dã nhân là hàng cao cấp, tốc độ không biết hơn cái phi hành khí cũ của y gấp mấy lần, không tập trung là đâm vào đâu cũng không biết.
Y gồng mình gân xanh nổi lên, đôi mắt đỏ rực, đã vào luôn tức pháp, dù gì trên người y không có đấu y, phi hành khí trực tiếp ôm lên cơ thế máu thịt, chỉ cách có lớp áo quần. dù sao cũng không phải lần đầu phi hành mà không mặc đấu y, hoang dã nguy cơ tứ phía, ai cho mình chuẩn bị kĩ càng.
Sư nương nhìn y khẽ than, lúc ở trong rừng không để ý mắt y màu đỏ. đến cả cái này cũng dạy, liêm thanh đúng là coi tiểu tử này như con đẻ, không giấu cái gì, cơ bắp thật cuồn cuộn, đã ánh lên ráng đồng luôn rồi.
cũng không cần đề thăng vận sức, sư nương đạp nhẹ trên đất mà lên, phiêu phù giữa không, rất nhẹ nhàng. trước cái nhìn ngạc nhiên của y, sư nương lắc mình 1 cái, 1 lần lướt ra xa hơn trăm mét, ngoái đầu nhìn y 1 cái, cười vang khanh khách.
Sư nương cười rất mê hồn, có điều đỗ khắc giờ đang đen mặt vì xấu hổ. biết là sư nương lợi hại, nhưng như này có hơi quá không. Y đạp lên đất, đùng 1 tiếng mặt đất dưới chân vỡ thành từng mảnh, tạo thanh cái hố lớn lõm xuống, dã nhân gầm 1 tiếng, khiến người xung quanh giật mình, chân gập lại rồi bật ra, cả người lao vút đi.