Trần phủ.
Trong khu vực nơi Trần Trường An ở, hai vị trưởng lão Trần Bát Gia và Trần Cửu Gia đứng bên ngoài, vẻ mặt nghi hoặc.
“Lạ thật, ta hoàn toàn không cảm nhận được khí tức của tiểu tử Trường An. Lẽ nào hắn không ở trong phòng? ”
Cửu Gia lên tiếng, vẻ mặt tràn đầy khó hiểu.
“Không thể nào. Ba ngày qua hắn không rời phòng nửa bước và đã dặn chúng ta không được làm phiền. ”
Bát Gia cau mày, trong mắt hiện lên sự rung động sâu sắc.
Với thực lực của họ, không cảm nhận được khí tức của Trần Trường An là điều không tưởng.
Bên trong căn phòng.
Trần Trường An đã biến mất khỏi không gian thực tại.
Hắn đang ngồi xếp bằng trong một vũ trụ bao la, đầy những vì sao lấp lánh.
Toàn thân hắn tỏa ra khí tức mạnh mẽ, xen lẫn sự cuồng bạo, khiến hắn như một con hung thú viễn cổ, phát ra áp lực khiến người khác không rét mà run.
“Phù. . . ”
Không biết đã bao lâu trôi qua, hắn mở mắt, thở ra một hơi thật sâu.
“Huyết mạch Ma Thần! ”
Hắn thì thầm, ánh mắt lấp lánh sự hưng phấn.
Đây chính là huyết mạch mà Táng Thần Quan đã truyền cho hắn.
Ngoài huyết mạch, hắn còn nhận được một bộ công pháp và kiếm pháp.
Tà Ma Huyết Thần Quyết!
Và — Táng Thế Kiếm Quyết!
“Tiểu tử, hiện tại ngươi đã nhận được truyền thừa của Ma Thần. Huyết mạch, công pháp, và cả kiếm chiêu đều đã nằm trong tay ngươi.
Trong ba năm qua, ngươi không phụ sự kỳ vọng của ta, đã luyện thành ba chiêu đầu của kiếm quyết. Không tệ, không tệ! ”
Giọng nói của Quan Gia (Người bí ẩn trong cổ Quan tài) vang lên giữa vũ trụ bao la, mang theo sự hài lòng rõ rệt.
“Đa tạ Quan Gia! ”
Trần Trường An đứng dậy, cung kính hành lễ với hư không.
Trong không gian này, ba năm đã trôi qua, trong khi thế giới bên ngoài chỉ mới ba ngày.
Ba năm qua, hắn không chỉ lĩnh hội truyền thừa từ Quan Gia, mà còn tinh thông các công pháp của Trần gia, đạt được những tiến bộ vượt bậc.
“Ha ha. . . ”
Quan Gia khẽ cười, giọng nói vừa gần vừa xa:
“Mở ra không gian, thời gian trùng lập này cần dùng đến Thời Gian Luân.
Nhưng lần này, toàn bộ năng lượng của Thời Gian Luân đã cạn kiệt. Nếu ngươi muốn tiếp tục tu luyện tại đây, phải tìm cách thu thập một Thời Gian Luân khác. ”
Nghe vậy, ánh mắt Trần Trường An lóe lên tia thất vọng.
Tu luyện 100 năm trong này chỉ tương đương 1 năm bên ngoài. Nếu có thể tiếp tục ở đây thêm 10 năm, hắn sẽ trở thành một tồn tại vô địch!
Nhưng hắn nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, ghi nhớ sâu sắc ba chữ Thời Gian Luân.
“Ta hiểu rồi, Quan Gia. Đa tạ chỉ dẫn! ”
Hắn cúi người hành lễ, giọng nói tràn đầy cảm kích.
“Được rồi, giờ ngươi có thể trở về. ”
Một cơn xoáy xuất hiện, kéo hắn trở lại căn phòng thực tại.
Vừa mở mắt, Trần Trường An nắm chặt tay, cảm nhận luồng sức mạnh bùng nổ bên trong cơ thể.
Thiên Võ Cảnh—ngũ cấp!
Trong ba năm tại Táng Thần Quan, hắn không chỉ khôi phục cảnh giới cũ mà còn đạt đến một tầm cao mới.
So với một năm trước, hắn đã như biến thành một con người hoàn toàn khác.
Ánh mắt lóe lên sát ý mãnh liệt, hắn thì thầm:
“Kẻ đã cướp đi huyết mạch của ta, ném ta vào Táng Ma Uyên. . .
Một ngày nào đó, ta sẽ hút cạn máu của ngươi! ”
Hắn hít sâu, điều chỉnh cảm xúc, rồi mở cửa phòng.
Thấy Bát Gia và Cửu Gia đứng bên ngoài, hắn cúi người hành lễ:
“Gặp qua Bát Gia, Cửu Gia. ”
Hai người ngẩn ra.
“Tiểu tử, ngươi. . . đã khôi phục tu vi rồi sao? ”
Trần Bát Gia và Trần Cửu Gia ngạc nhiên đến không nói nên lời.
Trần Trường An mỉm cười khiêm tốn:
“Nhờ có tài nguyên của gia tộc, ta đã khôi phục. Tiểu bối nhất định không phụ sự kỳ vọng của mọi người. ”
“Ha ha ha! Tốt, rất tốt! Không hổ là thiếu chủ của Trần gia! ”
Trần Cửu Gia cười lớn, vỗ mạnh lên vai hắn.
“Bát Gia, Cửu Gia, giờ chúng ta hãy đến Cố gia thôi. ”
Trần Trường An thản nhiên nói.
Trên đường đi, giọng nói của Quan Gia lại vang lên trong đầu hắn:
“Tiểu tử, gia tộc ngươi. . . không đơn giản chút nào. ”
Hắn thoáng sững lại:
“Quan Gia, ngài nói vậy là sao? ”
“Trong hai lần mở ra Không Gian Thiên Trọng, ta đã mất đi khả năng cảm nhận linh khí. Nhưng có một điều ta chắc chắn, chín vị trưởng lão trong gia tộc ngươi không chỉ dừng lại ở Thiên Vương Cảnh như ngươi nghĩ. ”
Nghe vậy, lòng hắn chấn động:
“Chẳng lẽ. . . họ đã đạt đến Nhập Thánh Cảnh? ”
Nhập Thánh Cảnh bao gồm ba cảnh giới: Thánh Hoàng, Thánh Quân, và Thánh Tôn.
Nếu đúng như vậy, thực lực của Trần gia vượt xa những gì hắn tưởng tượng.
“Ngươi tự mình tìm hiểu đi. ”
Giọng Quan Gia vang lên, rồi im lặng.
Không lâu sau, ba người đã đứng trước cổng Cố gia.
“Thiếu chủ Trần gia, Trần Trường An, cầu kiến! ”
Lời nói của hắn lạnh lùng, ánh mắt sắc bén quét qua mấy tên lính gác.
Một tên lính khinh khỉnh cười:
“Hừ, thì ra là thiếu chủ đã mất tu vi của Trần gia. Đợi đấy, chúng ta sẽ vào thông báo. ”
“Hôm nay gia chủ đang tiếp khách quý, ngươi chờ đi! ”
Nghe vậy, Trần Trường An cười lạnh.
“Chó cũng dám cắn chủ? ”
Hắn nhấc chân, đạp mạnh vào ngực tên lính kia.
Ầm!
Tên lính bị đạp bay xa, đập nát cổng lớn của Cố gia, máu me be bét, sống chết không rõ.
Những tên lính khác run rẩy, không dám ngăn cản.
“Không muốn chết thì tránh ra! Chỉ là lũ chó, cũng dám sủa trước mặt ta? ”
Trần Bát Gia và Trần Cửu Gia đứng sau, nhìn nhau cười, ung dung bước theo hắn.
Trong đại sảnh Cố gia, nghe tin Trần Trường An xông vào, sắc mặt Cố Thanh Sơn tối sầm:
“Thằng nhãi này dám làm càn! Hôm nay ta nhất định phải dạy dỗ hắn một bài học! ”
Một giọng nói lạnh lùng vang lên ngoài cửa:
“Dạy dỗ ta? Ngươi nghĩ ngươi đủ tư cách sao? ”
Một bóng dáng áo trắng bước vào, phong thái ung dung như thần tiên.
Trần Trường An đứng thẳng người, ánh mắt đầy uy nghiêm, cất tiếng:
“Cố Thanh Sơn, quỳ xuống! ”