Trên Phi Ngư bình, hầu như tất cả võ sĩ đều bị tê liệt.
Cả Phi Ngư bình, chỉ có ba mươi hai tuyển thủ dự thi không bị làm sao.
Ngoài trừ Minh Phi Chân đã ngất đi, đám người Diệp Lạc, Tống Âu, cùng tất cả những người còn lại đều bị dùng dây thừng trói lại.
Mấy người Lục Phiến môn, bởi vì phó tổng đốc cùng tổng đốc rơi vào tay địch, không thể không hàng. Kỳ Lân vệ thì bị Long Tại Thiên kéo xuống cống. Quân Vương trắc cũng có nhân vật đầu não rơi vào tay Tranh vương, sợ ném chuột vỡ bình nên không dám phản kháng.
Về phần mấy võ sĩ tại dã, vốn đã không quá trung thành với triều đình, hơn nữa cảm thấy đây là phụ tử người ta cãi nhau, là việc nhà. Đối với bọn hắn mà nói, ai ngồi hoàng vị cũng không có gì khác biệt. Muốn bọn hắn liều mạng, vẫn là tắm rửa một hồi rồi ngủ đi. Thế là, ba mươi hai người không trúng độc, không ai tránh khỏi vận mệnh bó tay chịu trói.
Tất cả mọi người đều nhìn Long Tại Thiên với ánh mắt chỉ trích. Nếu không phải Long Tại Thiên bán chủ cầu vinh, nào sẽ có tai nạn ngày hôm nay.
Long Tại Thiên lại dửng dưng như không, trực tiếp đến trước mặt Tranh vương tranh công xin thưởng.
"Điện hạ, ti chức may mắn không làm nhục mệnh. Thay ngươi hoàn thành nhiệm vụ. "
Tranh vương đại sự sắp thành, giơ tay lên nói: "Ngồi! Lần này may mà có Long khanh gia viện thủ, bản vương đã sớm nói, có ngươi trợ lực lo gì đại sự không thành? Ha ha ha ha. "
Long Tại Thiên cười vui vẻ, nhưng con ngươi lại nhìn loạn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, thân thể lung linh bay bổng, cặp đùi thon dài trắng tinh của Thẩm Y Nhân bên cạnh. . .
Tranh vương nhìn ở trong mắt nhưng không nói thẳng ra, cười ha ha nói: "Đến, Long khanh, bản vương kính ngươi một chén rượu. "
Long Tại Thiên nghe vậy kinh ngạc nói: "A? Rượu Kinh Cức Lệ? "
Tranh vương kém chút cười phun: "Ha ha ha ha, Long khanh vui tính. "
Hai người cạn chén.
Tranh vương tích tụ nhiều năm qua, bây giờ một lần phát tiết ra ngoài, trong lòng thoải mái, hướng Thẩm Y Nhân nói: "Nữ tử này không thức thời chút nào, tứ đệ ta từng theo đuổi nàng nhiều năm, đến nay vẫn không có kết quả. Lại chọn Tống điểu nhân làm vị hôn phu. Tại sao Long khanh trầm mê nàng như thế? Cái này làm cho bản vương không thể hiểu nổi. "
Long Tại Thiên gãi gãi ngực, dường như lòng ngứa ngáy khó nhịn: "Điện hạ chính là long tử, lại sắp thành thiên tử, nào hiểu được tục niệm của đám phàm nhân chúng ta. Thẩm cô nương đây, mấy năm trước, ti chức vừa gặp đã cảm mến. Nhưng như điện hạ nói, đầu tiên là có Thanh vương điện hạ, sau là có Tống Âu cản trở. Điểm tâm tư này của ti chức, còn phải do điện hạ ngài thành toàn. "
Thẩm Y Nhân hoàn toàn không để ý đến hai người bọn họ, trong lòng không ngừng tính toán kế hoạch thoát thân cùng phản công.
Bọn hắn còn chưa thất bại thảm hại.
Tuy Kinh Cức Lệ có uy lực mạnh, nhưng bọn hắn vẫn còn cơ hội.
Thế nhưng, trong lúc Thẩm Y Nhân yên lặng suy tính, chợt thấy một cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi. Rất nhiều cấm quân binh sĩ không bị làm sao, đương nhiên bản thân bọn hắn không có nội công, không bị Kinh Cức Lệ ảnh hưởng là chuyện bình thường. Chỉ là bọn hắn lại nghe theo Tranh vương, ném chúng võ sĩ đã mất năng lực hoạt động lên lôi đài.
Tranh vương là thân vương, cấm quân nghe lời hắn cũng không phải kỳ quái. Thế nhưng, suy nghĩ một chút lại thấy không thích hợp. Bình thường cấm quân trực tiếp nghe theo hiệu lệnh của thống lĩnh, có được mấy cơ hội gặp mặt thân vương. Đương nhiên cũng có thể Tranh vương cưỡng ép những cấm quân binh sĩ này. Nhưng ngự đài Tranh vương còn chưa xuống, thế mà chỉ huy những người này như điều khiển cánh tay. Xem ra khả năng cưỡng ép rất nhỏ. Nếu như nói. . . Những cấm quân này, chính là thủ hạ Tranh vương thì sao?
Không đúng, phải nói, đầu lĩnh những cấm quân này, là thủ hạ Tranh vương.
Thẩm Y Nhân chợt phát hiện một chuyện.
Lực lượng của Tranh vương không chỉ là Hắc Phong Thập Tam Dực cùng người tên 'Tiêu Mạnh' này. Hắn còn nhiều lực lượng chưa bày ra.
Thẩm Y Nhân tập hợp chuyện phát sinh ngày hôm nay, suy nghĩ lại một lần, phát giác bên trong có rất nhiều chỗ không tự nhiên.
Tranh vương biết hoàng thượng muốn chất vấn mình, thậm chí chuyện Hướng Bá Thiên là gián điệp cũng biết. . . Đây cũng quá kỳ quái. Tranh vương không ở trong cung, nhưng làm sao. . .
Nghĩ tới đây, Thẩm Y Nhân càng thêm khẳng định một điểm.
Có nội gián!
Nhất định có nội gián!
Không phải Long Tại Thiên, mà là người có sức ảnh hưởng lớn trong hoàng cung. Bên người hoàng thượng nhất định có nội gián Tranh vương phái ra.
Đột nhiên, đáy lòng Thẩm Y Nhân nổi lên một ý nghĩ đáng sợ. Nàng nghĩ đến một người rất có thể là nội gián. Nhưng, từ đáy lòng, nàng hi vọng không phải là hắn.
Nếu như người đó là nội gián, vậy có lẽ nàng làm cái gì cũng vô ích.
* * * * * * * * * * * *
Lúc hoàng thượng cùng Nam công công ra khỏi mật đạo chật hẹp, đã là buổi tối.
Một phương bầu trời bởi vì tuyết rơi mà tỏ ra âm u, bây giờ dung hợp với hắc ám. Không thấy nửa điểm tinh quang.
Mật đạo này từ phía dưới ngự tọa nối thẳng xuống lòng đất, đồng thời không chỉ đào một thông lộ. Chuyên dùng để lánh nạn lúc khẩn cấp, cho nên dù có truy binh cũng sẽ nhức đầu bởi vì không biết bọn hắn đi thông lộ nào. Phi Ngư bình tại nội hoàng thành, mà bây giờ hoàng thượng đã ở trong Tử Cấm thành, có thể thấy được cự ly quả thực không gần.
Nội lực của hoàng thượng hoàn toàn biến mất, bước đi rất khó khăn, nhờ Nam công công đỡ mới có thể ra khỏi mật đạo.
Hoàng thượng cảm kích nói: "Tuấn Phi huynh, may mà có ngươi. Nếu không trẫm còn không biết sẽ bị nghịch tử kia nhục nhã thế nào! "
Nam công công bản danh Nam Tuấn Phi, vốn là người trong giang hồ, từng có duyên gặp mặt hoàng thượng mấy lần. Sau này dấn thân vào cung đình, hoàng thượng nhận ra hắn, liên tiếp đề bạt hắn. Trong võ lâm ngày trước, Nam Tuấn Phi đại đại hữu danh, một thân nghệ nghiệp cực kỳ kinh người, hoàng thượng đãi ngộ hắn rất tốt. Vào lúc không có người, vẫn tuân theo quy củ võ lâm, xưng hô hắn một tiếng 'Tuấn Phi huynh'. Nam công công vội vàng nói: "Bệ hạ không được, đây chính là chiết sát nô tài. "
Sau khi nhìn xung quanh không có người truy tung, mới nói: "Bệ hạ, bây giờ Phi Ngư bình bị Tranh vương điện hạ chiếm giữ, không biết hắn còn thủ đoạn gì chưa xuất ra. Hành động về sau thế nào, xin hoàng thượng chỉ điểm. "
Vừa nhắc tới Tranh vương, ngực hoàng thượng lại khó chịu. Hùng hài tử này, vậy mà tính kế trẫm, hơn nữa còn thành công. Hoàng thượng cũng biết hành động của Tranh vương, vẫn cho là mình tính không sai sót, còn không ngừng cho hắn cơ hội ăn năn. Bây giờ nghĩ lại, mình quá khinh thường Tranh vương.
Chẳng những kế hoạch của hắn to gan cùng hoàn thiện hơn tưởng tượng, ngay cả cao thủ thủ hạ hắn cũng thế, người giả trang thành Kỳ Lân vệ sĩ 'Tiêu Mạnh' quả thực rất cao minh.
Hoàng thượng tập trung suy nghĩ một lát, nói: "Bây giờ việc cấp bách là thu hồi lực lượng, chỉ cần cận vệ cao thủ của trẫm ở bên, nghịch tử này không chơi ra được hoa dạng gì. Hừ! "
Hoàng thượng hừ lạnh một tiếng nói: "Nói cho cùng, trong tay hắn cũng chỉ có mười mấy người, không có danh nghĩa Ngự Tiền Luận Võ sao có thể lẻn vào cung. Sao có thể đối kháng hơn vạn cấm quân của trẫm. Đợi trẫm giải hết thể nội độc tố, chỉ dựa vào cấm quân cũng có thể bắt được nghịch tử kia. "
Nam công công nói: "Vậy chúng ta nên đi liên lạc cấm quân trước a? "
Hoàng thượng gật gật đầu: "Ngoài ra còn phải liên lạc viện binh. Tuyệt Phong tam nhân đều có nhiệm vụ, cách quá xa, thế nhưng Hổ Phách còn ở kinh thành. "
Hoàng thượng móc từ trong ngực ra một viên đạn đen nhánh. Cái này gọi là Long Hạnh Tử, là đồ vật nhân viên hoàng thất dùng để gọi hộ vệ. Viên này dùng để gọi Hổ Phách cùng quân cận vệ của hắn, mà lại là tình thế khẩn cấp nhất.
Hoàng thượng cùng Nam công công nhìn nhau: "Thả thứ này ra, chúng ta phải lập tức thay đổi trận địa. Tuấn Phi huynh, trẫm đi lại tập tễnh, còn phải nhờ vào ngươi. "
Kinh Cức Lệ khóa khí mạch người, vừa vận khí sẽ đau đớn vô cùng, toàn thân bất lực. Nam công công biết điểm ấy, cho nên thả lỏng toàn thân, không dùng chút sức nào, thế là hành tẩu bình thường. Hoàng thượng thì thử nửa ngày vẫn không làm gì được.
Nam công công gật đầu tán thành.
Hoàng thượng thầm nghĩ: Tranh nhi, đủ chuyện ngày xưa, có lẽ trẫm có lỗi với ngươi, nhưng lỗi sai ngày hôm qua không thể triệt tiêu tội lỗi ngày hôm nay. Ngươi tự lo lấy. . .
Không lâu sau, một quả pháo hoa màu vàng xông thẳng tới chân trời, hình thành một phong cảnh đặc biệt trên không trung tuyết bay.
"Tuấn Phi huynh, đi thôi. "
"Hoàng thượng, nô tài lực lớn, không bằng nô tài cõng ngài đi. "
"Ha ha, dược lực của Kinh Cức Lệ này cực kì lợi hại. Không ngờ Tuấn Phi huynh vẫn có thể chống cự, năm đó trên giang hồ người xưng Tuấn Phi huynh là 'Nam Thiên Vũ Dạ', khinh công nội lực quả nhiên danh bất hư truyền. "
Nam Tuấn Phi- - Vũ Dạ ha ha cười nói: "Được hoàng thượng khen ngợi, nô tài không dám nhận. "