Nhờ vào những cuộc du ngoạn trong quá khứ, hắn thành công hòa nhập vào môi trường này. Hội quán của Phong Văn náo nhiệt, chén rượu trên bàn lóe sáng rực rỡ, mà hắn cần phải tìm kiếm cơ hội riêng giữa những mối quan hệ phức tạp này.
“Chậc, đám người này thật không có chút phong vị nào. ” Triệu Anh thầm thì bên cạnh, ánh mắt nàng lướt qua đám người hầu cận của Phong Văn, rõ ràng đang tìm kiếm điểm đột phá. “Họ ngồi đây uống rượu, phung phí hoang phí, mà vẫn tranh giành vì chút lợi lộc nhỏ nhoi. ” Giọng điệu giả vờ ung dung của nàng không thể che giấu sự căng thẳng trong lòng.
“Tin tưởng ta, Triệu Anh, hãy thả lỏng,” Thư Ly cười nhẹ với nàng, cố gắng mang lại một chút lòng tin cho nàng. “Chỉ cần có ngươi, ta có thể yên tâm quan sát. ”
Lúc này, mấy tên thuộc hạ của Phong Văn đang tụ tập quanh một bàn dài, giọng nói vang lên rộn rã bàn luận về cuộc hợp tác sắp tới. Một gã vạm vỡ, tiếng nói như sấm rền, hô to: “Lần hợp tác này cực kỳ quan trọng, chúng ta phải đảm bảo lợi nhuận của Phong tổng được tối đa hóa! Nghe nói ông chủ bên kia là tay chơi cộm cán, không thể xem thường! ”
“Đúng vậy, mọi chuyện ngày càng phức tạp,” một tên thanh niên ăn mặc bảnh bao phụ họa, “Chúng ta không thể để bất kỳ ai cản trở thương vụ, đặc biệt là những kẻ đối thủ tưởng chừng yếu đuối. ”
Trữ Ly và Triệu Ảnh liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt đều lộ ra vẻ cảnh giác. Triệu Ảnh nhỏ giọng nói: “Ta phải tìm cách thu hút sự chú ý của chúng, tạo cơ hội cho chàng. ” Nàng siết chặt chiếc ly rượu trong tay, âm thầm suy tính kế sách.
“Cứ theo như kế hoạch chúng ta đã định. ”
“” khẽ nhắc nhở: “Hãy cố gắng khơi mào tranh luận, tranh thủ thời gian. ”
Nàng đứng thẳng người, giọng nói rõ ràng và kiên định: “Xin lỗi, phiền mọi người một chút! Tôi muốn hỏi các vị một điều, liệu việc phân chia lợi nhuận có phải là điều các vị nên quan tâm nhất? ”
Tất cả đều bị lời nói bất ngờ này thu hút sự chú ý. Những người tùy tùng của “” bắt đầu thì thầm với nhau, nhìn nhau ngơ ngác. Người đàn ông to lớn kia nghi ngờ nhìn “”: “Cô là ai? Tại sao lại ở đây? ”
“Tôi chỉ tò mò,” “” cười nhẹ, cố gắng tỏ ra vô hại, “Trong sách ‘Thương đạo’ có viết, giá trị thực sự của lợi nhuận nằm ở đối tác hợp tác, chứ không đơn thuần là số tiền. Tôi nghĩ, có lẽ các vị nên cân nhắc một mô hình hợp tác lâu dài hơn, thay vì chỉ theo đuổi lợi ích trước mắt? ”
Tên tùy tùng trẻ tuổi kia liếc nhìn Triệu Anh vài lần, khóe miệng hiện lên một nụ cười giễu cợt: “Ngươi ở đây mà dám xưng là chuyên gia? Chẳng lẽ chưa từng nghe câu ‘Bất tri Lư Sơn chân diện mục’ sao? Không biết rõ ngọn ngành đã dám lên tiếng? ”
“Đúng vậy,” gã đàn ông to khỏe cười khẩy, giọng điệu đầy khinh miệt, “Chúng ta tự có kế hoạch riêng, ngươi biết cái gì? ”
Triệu Anh không hề nản chí, ngược lại còn giả vờ nghiêm túc nói: “Ta không có ý nói những nỗ lực của các ngươi là vô ích, chỉ là muốn nhắc nhở rằng, ngay cả những nhân vật nhỏ bé cũng có khả năng đảo ngược tình thế vào lúc quan trọng. ”
“Ta thấy ngươi chỉ là một kẻ dân đen ngu muội, mới có thể nói ra những lời đạo đức giả như vậy! ” Tên tùy tùng trẻ tuổi khinh thường đáp trả.
“Lời lẽ như thế chỉ khiến chính ngươi trở nên ngu ngốc mà thôi. ”
“Trữ Ly không nhịn được, chen ngang, khích lệ Triệu Anh: “Nàng nói không sai, những người đứng trên lập trường khác nhau, quan điểm đưa ra thường có ích trong việc sửa chữa sai lầm. ”
“Mi là cái thá gì, dám nói chuyện với chúng ta như vậy? ” Gã đàn ông vạm vỡ nóng nảy, chỉ tay vào Trữ Ly, giọng nói bắt đầu lên cao: “Tiểu tử, hôm nay ngươi tốt nhất đừng ở đây làm trò cười! ”
“Đúng vậy, cút về chỗ của mi đi. ” Người thanh niên cũng hùa theo.
Triệu Anh trong lòng thầm kêu không ổn, vội vàng cố gắng trấn an: “Mọi người bình tĩnh lại, nghe ta nói, sau chuyện này có liên quan đến lợi ích lớn hơn, ta có thể giúp mọi người phân tích. ”
“Nói đi, phân tích cái gì? ” Gã đàn ông vạm vỡ ánh mắt lóe lên sự nghi ngờ.
“Lực lượng của một người là hữu hạn, nhưng sự hợp tác của một tập thể lại có thể tạo ra vô số khả năng. Ta chỉ mong các vị có thể suy xét từ một góc độ khác về sự hợp tác này. ” Triệu Anh nắm chặt chén rượu, ngữ khí kiên định.
Không khí trong hội sở bắt đầu thay đổi, một số người cảm nhận được bầu không khí căng thẳng, lén lút nhìn về phía họ. Tử Ly nhân cơ hội quan sát xung quanh, trong lòng ấp ủ kế hoạch tiếp theo.
“Cho phép ta xen vào một câu,” Tử Ly cắt ngang cuộc tranh luận của những thuộc hạ, “Nếu như đối tác của Phùng tổng xuất phát từ lợi ích, vậy các vị có thực sự tin rằng sự hợp tác này sẽ trường tồn? ”
Câu hỏi này khiến thuộc hạ của Phùng Văn im lặng, trong khoảnh khắc, họ dường như nhận thức được sự nghiêm trọng của vấn đề.
Triệu Anh nắm bắt thời cơ, tiếp tục dùng lý lẽ của mình ảnh hưởng tới họ: “Hợp tác chân chính dựa trên sự tin tưởng và thấu hiểu lẫn nhau, chứ không phải trao đổi lợi ích ngắn hạn. Nếu khiến người ta nghi ngờ, dù hợp tác thành công thì có ý nghĩa gì? ”
“Phân tích hay đấy, cô… có chút thú vị. ” Người đàn ông vạm vỡ thu lại sự thù địch, thái độ cứng rắn dần mềm mỏng.
“Tôi mong các vị có thể nhìn thấu vấn đề cốt lõi, như giữa tôi và các vị, đều cần phải giao tiếp, mới có thể đạt được kết quả tốt nhất. ” Triệu Anh hạ giọng, cố gắng thể hiện sự chân thành của mình.
“Cô nói cũng có lý, nhưng chúng tôi không muốn bị một kẻ bình dân dạy bảo. ” Người hầu trẻ tuổi nhếch mép, dù vẫn mang theo sự chế nhạo, nhưng thái độ đã không còn tuyệt đối như trước.
Thừa lúc mọi người đang thảo luận, (Tử L) lặng lẽ tiến lại gần, khẽ nói với (Triệu ): "Giữ vững thế này, cố gắng để họ tranh luận thêm. Ta đi chuẩn bị cho bước kế tiếp. "
Triệu gật nhẹ đầu, trong lòng thầm cầu nguyện, hành động của Tử L sẽ diễn ra suôn sẻ như kế hoạch. Lúc này, tim nàng đập nhanh hơn, nhưng nàng không thể để tâm trí bị cảm xúc chi phối, nàng cần phải tập trung.
"Các vị nói rất hay, nhưng hãy cho ta hỏi một điều, nếu một ngày lợi ích không còn phù hợp, các vị sẽ giải quyết như thế nào? " Giọng Tử L trầm thấp nhưng vững vàng, thu hút ánh nhìn của nhiều người hơn.
"Đương nhiên là tùy theo tình huống. " Người đàn ông vạm vỡ đáp một cách lạnh lùng: "Trong chuyện này, linh hoạt ứng biến rất quan trọng. "
"Nhưng linh hoạt hay không, lại phụ thuộc vào ý tưởng hợp tác ban đầu của các vị. "
“Nếu tâm ý ban đầu không thuần khiết, hậu quả cuối cùng khó lòng gánh vác. ” nói càng thêm hào hùng, khơi dậy suy ngẫm trong lòng mọi người.
“Thật ra hợp tác không phải là con đường một chiều, mà chính là hướng đến đôi bên cùng có lợi mới là chính đạo. ” chen ngang, mơ hồ cảm nhận được điểm mấu chốt mà đang cố gắng tranh luận.
“Lúc nãy ta còn tưởng các ngươi chỉ là dân thường, không ngờ kiến thức của các ngươi cũng khá thâm sâu. ” Người đàn ông rắn chắc dần dần dịu giọng.
“Người không phân cao thấp,” khẽ cười, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, “Cách nhìn vấn đề khác nhau, có lẽ sẽ đưa ra được kết luận hợp lý hơn. ”