Nếu Cung Thượng Giác chọn cứu nàng, vô lượng lưu hỏa e rằng sẽ rơi vào tay Phong Vô Tích, lúc đó Cung môn cả trên lẫn dưới đều phải chết, nàng Thượng Quan Thiển chính là tội nhân hại cả Cung gia!
Nàng không cao thượng, thậm chí còn ích kỷ, nhưng nay nàng đã có điểm yếu.
Vì Cảnh Cảnh, vì Cung môn mà Cung Thượng Giác thề chết bảo vệ, vì giết Phong Vô Tích báo thù cho Cốc Sơn phái, nếu hy sinh nàng có thể thắng, vậy nàng cũng có thể vui vẻ chấp nhận.
Nhưng… sâu thẳm trong tâm nàng, một tiếng nói mách bảo, nàng vô cùng mong chờ Cung Thượng Giác sẽ cứu nàng, nàng muốn trước khi chết, nhìn thấy hắn bất chấp tất cả chọn nàng, giống như nàng đã bất chấp nguy hiểm rời khỏi đường bí mật, đến chiến trường nguy hiểm này, chọn đứng bên cạnh hắn.
Nàng từ từ mở mắt, xuyên qua vài lọn tóc bay bay nhìn về bầu trời, không có bóng dáng Cung Thượng Giác đang tiến về phía nàng.
Nàng lại khép mi mắt, cảm nhận luồng gió xé gió vút qua bên tai, lạnh buốt da thịt, tiếng gió réo rắt, thê lương.
Không tới.
Không tới cũng tốt.
Như vậy ngoài nàng ra, tất cả mọi người đều còn một tia hy vọng sống, nàng cũng không cần phải cảm thấy áy náy khi vì việc Cung Thượng Giác chọn nàng mà lôi kéo cả Cung môn phải đi chết.
Thượng Quan Thiển vừa tụ lực, giãy giụa trong gang tấc, vừa để tâm trí phiêu bạt.
Thực ra nàng sống là để báo thù, chưa từng nghĩ đến một ngày nàng thật sự gặp được người nguyện ý nấu tuyết ấm rượu, đồng hành suốt đời.
Nàng đã gặp, cũng đã đồng hành, đều là lộc trời cho.
Nàng khẽ nhếch môi, khóe miệng hiện lên nụ cười giải thoát.
Gió lặng, thân thể nặng nề đập xuống đất, mái tóc đen búi cao xõa tung khắp nơi, một vị đắng ngọt từ cổ họng lan tỏa ra, bên tai là tiếng gào thét dữ dội của vô số Dược Nhân.
Đau.
Đau quá!
Thượng Quan Thiển ngay cả động ngón tay cũng không làm nổi.
Nàng bình tĩnh chờ đợi cái chết đến.
Chết, dường như cũng không đáng sợ lắm.
Chỉ là…
Sao lại luyến tiếc như vậy?
Trời đất thật bất công với nàng, trải qua nỗi đau mất người thân, chìm sâu trong vực thẳm, rốt cuộc cũng thấy được ánh sáng, nếm được vị ngọt, thế mà… lại phải chết.
Tiếng gào thét của Dược Nhân ngày càng rõ ràng, nàng thậm chí còn có thể cảm nhận được bước chân nặng nề của chúng đạp xuống đất, khiến cả mặt đất cũng rung chuyển theo.
Giọt nước mắt lướt qua khóe mắt nàng, chảy dọc theo thái dương, len vào mái tóc, biến mất vô tung tích.
Thật sự phải chết sao?
Một cơn gió dữ dội mang theo sát khí lạnh lẽo thét gào từ trên đầu Thượng Quan Thiển, cuốn tung mái tóc rối tung của nàng, lòa xòa phủ kín khuôn mặt.
Thượng Quan Thiển mở mắt, cố gắng nhìn xuyên qua những lọn tóc bời bời đang che khuất tầm nhìn.
Trong đôi mắt đẫm lệ, nàng trông thấy một bóng đen chắn ngang trước người, vung đao đẩy lùi đám người thuốc đang lao tới.
Là Cung Thượng Giác.
Thượng Quan Thiển khó khăn cong môi, trái tim chợt bị một luồng ngọt ngào bao phủ, dòng ấm áp tuôn trào từ tâm khảm, lan theo mạch máu, chảy khắp cơ thể.
Cơn đau như giảm bớt.
Trong khoảnh khắc Thượng Quan Thiển bị đẩy xuống, Cung Thượng Giác gần như chẳng chút do dự, lao xuống theo nơi nàng rơi xuống.
Thượng Quan Thiển không thể chết.
Chỉ có suy nghĩ ấy lấp đầy tâm trí hắn lúc bấy giờ.
Chỉ là nhờ nội lực hùng hậu vô hình làm trợ lực, Thượng Quan Thiển rơi xuống quá nhanh, hắn dùng hết sức cũng không thể bắt lấy nàng trước khi nàng chạm đất.
Nhìn đám dược nhân đang ùa đến, Cung Thượng Giác tức giận đến nỗi hai mắt đỏ ngầu, tập trung nội lực, vung tay lên, đao quang lấy hắn làm tâm điểm vẽ một vòng cung trên không.
Nội lực phun trào, trong chớp mắt, những mảnh đá xanh bị dược nhân đạp nát bị cuốn lên, từ hướng đao quang lóe sáng bay tứ tán.