《Mân Việt Vương Thành Truyền Kỳ》
Xưa kia, trên đất Phúc Kiến, một tòa thành Mân Việt Vương Thành uy nghi và thần bí sừng sững giữa đất trời.
Năm 202 trước công nguyên, Hán Cao Tổ Lưu Bang phong cho Vô Trụ làm Mân Việt Vương, Vô Trụ liền bắt đầu xây dựng trên mảnh đất này một đế quốc Mân Việt huy hoàng. Vô Trụ là người có chí lớn, ông dẫn dắt dân chúng, cần mẫn khai khẩn, nỗ lực kiến thiết nơi đây.
Mân Việt Vương Thành dựa núi mà xây, xung quanh bao bọc bởi tường thành kiên cố. Phía trong thành, cung điện nguy nga, đường sá, phồn hoa tấp nập. Vô Trụ thu nạp nhân tài, thu hút nhiều bậc hiền tài đến nương nhờ. Trong đó có một mưu sĩ tên là Lâm Vũ, tài trí hơn người, được Vô Trụ tin tưởng và trọng dụng.
Nhờ nỗ lực của Vô Trụ cùng các quan thần, quốc gia Mân Việt ngày càng cường thịnh, các bộ lạc xung quanh lần lượt đến quy phục.
Minh Việt quốc danh tiếng vang xa, trở thành chư hầu quốc khiến người đời phải chú mục.
Song, cùng với sự lớn mạnh không ngừng của Minh Việt quốc, cũng kéo theo sự ghen tị và cảnh giác từ những chư hầu quốc khác. Đặc biệt là những vị chư hầu vương có ý đồ mở rộng thế lực của mình, đều xem Minh Việt quốc như gai trong mắt.
Tại Trường An xa xôi, những người kế vị của Hán Cao Tổ Lưu Bang cũng cảm thấy bất an trước sự phát triển của Minh Việt quốc. Họ lo ngại rằng sức mạnh của Minh Việt quốc cuối cùng sẽ đe dọa đến chế độ tập quyền trung ương.
Thời gian trôi đi, Minh Việt quốc truyền đến tay con cháu của Vô Chư. Minh Việt vương đời này tên là Việt Dương, tuổi trẻ tài cao, mang trong mình tham vọng và dục vọng mãnh liệt. Việt Dương không còn bằng lòng chỉ cai trị Minh Việt quốc, hắn khao khát quyền lực và vinh quang lớn hơn.
,:「,,。,。」
:「,,。。」
,,。
,。,。
。
Hán Vũ Đế cho rằng hành động của nước Mân Việt đã nghiêm trọng đe dọa đến an nguy và ổn định của quốc gia. Ngài quyết định hành động.
Hán Vũ Đế điều động một đạo quân hùng mạnh tiến về nước Mân Việt, yêu cầu Việt Dương lập tức chấm dứt hành động bành trướng và phải dâng biểu tâu thần phục triều đình.
Việt Dương biết tin, tức giận vô cùng. Hắn triệu tập các quan lại bàn bạc đối sách.
"Đại vương, chúng ta không thể dễ dàng khuất phục triều đình. Nước Mân Việt ta có thực lực hùng mạnh, hoàn toàn có thể chống lại triều đình. " Một vị đại thần lên tiếng.
Lâm Vũ kiên quyết phản đối: "Đại vương, chúng ta không thể chống lại triều đình. Làm như vậy chỉ mang lại tai họa cho nước Mân Việt. Chúng ta nên cử sứ giả đi thương thuyết với triều đình, tìm kiếm giải pháp hòa bình. "
Việt Dương do dự, lòng hắn đầy mâu thuẫn và giằng xé.
Cuối cùng, Việt Dương vẫn quyết định phái sứ giả lên triều đình, cố gắng thương thuyết với Hán Vũ Đế.
Tuy nhiên, Hán Vũ Đế đã hạ quyết tâm, ông ta từ chối lời cầu hòa của sứ giả nước Mân Việt. Ông ta ra lệnh cho đại quân tiếp tục tiến quân, chuẩn bị tấn công thành trì của Mân Việt Vương.
Nước Mân Việt rơi vào tình thế nguy nan chưa từng có.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc ấy, Lâm Vũ một lần nữa khuyên nhủ Việt Dương: "Đại vương, hiện giờ chúng ta chỉ còn một con đường duy nhất, đó là từ bỏ kháng cự, đầu hàng triều đình. Như vậy, có lẽ vẫn có thể bảo toàn được huyết mạch và nền tảng của nước Mân Việt. "
Việt Dương nhìn tình thế trước mắt, lòng tràn đầy tuyệt vọng. Ông ta biết, bản thân đã không thể xoay chuyển được tình thế.
Cuối cùng, Việt Dương bất lực đồng ý với đề nghị của Lâm Vũ. Ông ta dẫn theo các đại thần ra thành đầu hàng, thành trì của Mân Việt Vương rơi vào tay đại quân của triều đình.
Hán Vũ Đế hạ lệnh thiêu hủy thành trì của Vua nước Miên Việt, nhằm trừ hậu họa. Ngọn lửa bùng cháy dữ dội, thiêu đốt suốt ba ngày ba đêm, tòa thành từng một thời huy hoàng của Miên Việt vương quốc đã hóa thành tro bụi trong biển lửa.
Bách tính nước Miên Việt nhìn quê hương mình bị thiêu rụi, lòng tràn đầy bi thương và bất lực. Họ bị buộc phải rời bỏ mảnh đất này, lang thang khắp nơi.
Lâm Vũ dẫn theo một số dân chúng đến một sơn cốc hẻo lánh, tại đó họ xây dựng lại nhà cửa. Lâm Vũ dạy dân chúng cách cày cấy, chăn nuôi, cách để sinh tồn.
Theo thời gian, sơn cốc dần dần phát triển thành một thôn trang mới. Bách tính sống cuộc sống bình yên và ổn định.
Còn tòa thành Miên Việt vương quốc từng một thời huy hoàng, chỉ còn lại một vùng hoang tàn.
Song chuyện về nó vẫn lưu truyền đời đời, trở thành một giai thoại đầy cảm khái trong lịch sử của Phúc Kiến.
Nhiều năm sau, một vị học giả trẻ tuổi đến thăm nơi hoang tàn này. Ngắm nhìn những bức tường thành và nền móng còn sót lại, trong lòng ông trào dâng một cảm xúc mãnh liệt.
Ông như thấy được sự huy hoàng của thành trì xưa kia của Vương quốc Mân Việt, thấy được Võ Chu và con cháu ông đã tạo dựng nên lịch sử nơi đây. Ông cũng nhìn thấy sự hưng suy thành bại của Mân Việt, thấy được sự hủy diệt do quyền lực và dục vọng mang lại.
Vị học giả lang thang trong tàn tích một thời, lặng lẽ ghi lại những gì mình chứng kiến. Ông quyết tâm kể câu chuyện của thành trì Mân Việt cho nhiều người biết, để họ hiểu về lịch sử, trân trọng hiện tại yên bình và thái bình.
Từ đó, huyền thoại về thành trì Mân Việt được truyền miệng khắp nơi, trở thành một phần của văn hóa Phúc Kiến.
Nó nhắc nhở con người, hãy lấy lịch sử làm gương, trân trọng hòa bình, đừng lặp lại sai lầm. Trong dòng chảy thời gian, phế tích thành trì của Minh Việt Vương vẫn lặng lẽ sừng sững, dường như đang kể lại câu chuyện lịch sử xa xưa và bi tráng ấy. Mỗi người đến đây, đều bị câu chuyện của nó lay động, đều nảy sinh trong lòng sự kính sợ đối với lịch sử.
Trong vòng xoay thời gian, thành trì Minh Việt Vương tuy đã biến mất, nhưng tinh thần của nó mãi mãi khắc sâu trong tâm khảm con người. Nó trở thành niềm tự hào của người dân Phúc Kiến, cũng trở thành viên ngọc sáng lấp lánh trong kho tàng lịch sử của dân tộc Trung Hoa. Nó khiến con người hiểu rằng, dù thời thế có thay đổi như thế nào, bài học lịch sử mãi mãi không thể quên lãng, hòa bình và phát triển mới là chủ đề bất biến của nhân loại.
Phế tích ấy sẽ mãi là minh chứng cho sự thăng trầm của lịch sử, nhắc nhở thế hệ mai sau về con đường tiến lên không ngừng, kiến tạo một tương lai rực rỡ. Rồi đây, sẽ có thêm biết bao kẻ ghé thăm nơi này, lắng nghe câu chuyện về thành trì của Vương quốc , cảm nhận dòng chảy lịch sử hào hùng một thời. Huyền thoại về thành trì sẽ trường tồn bất diệt, in dấu trong tâm khảm mỗi người.