Tại vùng Vũ Di Sơn, phía bắc tỉnh Phúc Kiến, ẩn mình giữa núi non trùng điệp là một ngôi cổ trấn thanh bình tựa như chốn bồng lai tiên cảnh - Hạ Mai cổ trấn.
Xưa kia, Hạ Mai cổ trấn chỉ là một địa danh hoang vu, ít ai biết đến. Khi ấy, trong làng có một chàng trai tên là Mai Sinh, người hiền lành, chăm chỉ và vô cùng thông minh. Cha mẹ Mai Sinh mất sớm, anh một mình nương tựa vào đồng áng và săn bắn để kiếm sống. Một ngày nọ, khi đang săn bắn trên núi, Mai Sinh vô tình gặp phải một con hươu trắng bị thương. Nhìn thấy hươu trắng đau đớn, Mai Sinh không khỏi động lòng thương xót, cẩn thận băng bó vết thương cho nó rồi mang về nhà chăm sóc tận tình.
Sau một thời gian được chữa trị, hươu trắng đã hồi phục hoàn toàn. Trong quãng thời gian ấy, Mai Sinh và hươu trắng đã vun đắp một tình cảm sâu đậm. Hươu trắng như hiểu được lòng người, luôn quấn quýt bên cạnh Mai Sinh.
Ngày ấy, Bạch Lộc bất ngờ cất lời với Mai Sinh: “Mai Sinh, ta vốn là thần thú trên thiên đình, vì phạm lỗi mà bị giáng xuống trần gian. Ta cảm ơn ngươi đã chăm sóc ta trong suốt quãng thời gian qua, nay ta muốn báo đáp ngươi. Gần đây có một vùng đất phong thủy cực tốt, nếu ngươi có thể định cư ở đó, dòng tộc của ngươi sẽ hưng thịnh phát đạt. ” Mai Sinh nghe lời Bạch Lộc, nửa tin nửa ngờ, nhưng vẫn quyết định theo Bạch Lộc đi tìm vùng đất phong thủy ấy. Bạch Lộc dẫn Mai Sinh đến một vùng sơn cốc, nơi đây non xanh nước biếc, cảnh sắc hữu tình. Xa xa là những dãy núi trùng điệp, như là vị thần hộ mệnh của vùng đất này, trên núi cây cối um tùm, mây mù bao phủ, tựa như khoác lên núi rừng tấm áo choàng huyền bí. Trong sơn cốc, dòng suối trong veo chảy róc rách, tiếng nước róc rách như khúc nhạc du dương. Bên bờ suối, muôn hoa khoe sắc, hương thơm ngào ngạt.
Bạch Lộc chỉ về một khoảng đất, nói: “Chính là nơi này. ”
Mê Sinh liền quyết định xây nhà tại đây, định cư lại. Hắn cần mẫn lao động, khai hoang đất hoang, gieo trồng ngũ cốc, cuộc sống ngày một tốt đẹp.
Theo thời gian trôi qua, Mê Sinh lấy vợ, sinh con, gia tộc dần dần lớn mạnh. Còn ngôi làng nhỏ này cũng vì sự định cư của Mê Sinh mà dần phát triển. Tử tôn đời sau của Mê Sinh kế thừa phẩm chất cần cù, lương thiện của ông, họ an cư lạc nghiệp, sinh sôi nảy nở tại đây. Nhà cửa trong làng ngày càng nhiều, dần dần hình thành quy mô. Người dân dùng đá xanh lát đường, khiến con đường trong làng bằng phẳng và vững chắc. Họ còn xây dựng những ngôi miếu đường tinh xảo, để bày tỏ lòng kính trọng đối với tổ tiên và lòng tôn kính đối với thần linh.
Nơi đây, những ngôi nhà cổ kính ẩn hiện giữa khung cảnh thanh bình. Mái hiên cong cong, chạm khắc gỗ, đá, gạch tinh xảo, toát lên vẻ đẹp độc đáo. Nét hoài cổ in dấu thời gian trên những bức tường rêu phong. Dưới mái hiên cổ xưa, những chiếc đèn lồng đỏ thắm lung lay trong gió, tô điểm thêm sắc xuân cho làng quê yên ả.
Làng này đã trải qua nhiều thăng trầm, chứa đựng vô số câu chuyện thú vị.
Một năm nọ, hạn hán kéo dài, mùa màng thất bát, dân làng lâm vào cảnh khốn cùng, đói kém. Hậu duệ của (Mễ Sinh) lo lắng, bồn chồn, không biết làm sao.
Bỗng nhiên, con nai trắng lại xuất hiện. Nó truyền đạt thông điệp: “Phía đông làng, có một giếng cổ. Nếu các ngươi thành tâm cầu nguyện, sẽ dẫn được dòng suối từ giếng lên, giải trừ nạn hạn. ”
Nghe lời Bạch Lộc, dân làng ùa đến bên miệng giếng cổ, thành kính khẩn cầu. Quả nhiên, chẳng mấy chốc, dòng suối trong veo đã trào lên từ lòng giếng, nơi nước chảy qua, đất đai trở nên ẩm ướt, lúa má cũng hồi sinh.
Từ đó, dân làng càng thêm kính sợ Bạch Lộc, xem nó như vị thần hộ mệnh của làng. Mỗi dịp lễ trọng, họ đều dâng hương tế lễ Bạch Lộc, cầu mong nó phù hộ cho làng xóm mưa thuận gió hòa, người người no ấm.
Thế thời trôi chảy, Hạ Mai Cổ Trấn lặng lẽ lắng đọng lịch sử và văn hóa trong dòng chảy thời gian, tựa như viên ngọc sáng lấp lánh, tỏa ra ánh hào quang độc đáo, thu hút vô số người đến khám phá bí ẩn và vẻ đẹp nơi đây.
Mỗi phiến đá, mỗi tòa kiến trúc, mỗi lời truyền thuyết nơi đây đều là dấu ấn của Hạ Mai cổ thôn, kể về sự huy hoàng và thăng trầm của quá khứ. Còn câu chuyện về con nai trắng ấy, sẽ mãi lưu truyền trong làng, trở thành niềm tin bất diệt và là nơi gửi gắm tâm hồn của người dân Hạ Mai cổ thôn.