Trong căn phòng được trang trí ngọt ngào, một đôi nam nữ đang chìm đắm trong nụ hôn đầy tình cảm.
“Sao các người dám làm chuyện này? ”
Tô Yên đẩy cửa bước vào, khuôn mặt tái nhợt nhìn hai người trong phòng tân hôn của mình.
Một người là Phùng Nhậm Thần, chỉ một giờ nữa sẽ trở thành chồng cô, và người còn lại là Tôn Nhã Hoa, bạn thân của cô.
“Này, cô dâu đừng đi lung tung, tôi còn chưa làm xong kiểu tóc cho cô đâu! ”
Chuyên gia trang điểm nhíu mày khó chịu, cầm chiếc kẹp pha lê trắng trên tay, bước lên giẫm vào váy cưới của Tô Yên và tùy tiện cài lên đầu cô.
“Chị à, đừng giận mà! Tiểu Yên chỉ muốn xem thử phòng tân hôn được trang trí thế nào thôi, đúng không Tiểu Yên? ”
Tôn Nhã Hoa, đầu cài trâm ngọc trai, mặc váy phù dâu hở vai còn lộng lẫy hơn cả váy cưới, vặn eo bước tới, kéo lấy tay Tô Yên.
“Tiểu Yên, sắp kết hôn rồi mà còn nóng tính thế. Chị họ tôi phải khó khăn lắm mới sắp xếp được hai giờ để trang điểm cho cô. Bên ngoài người ta tính tiền theo từng giây đấy! ”
“Nhậm Thần, chúng ta đi xem sân khấu cưới thôi. ”
Tôn Nhã Hoa không hề quan tâm câu hỏi của Tô Yên, chỉ liên tục nháy mắt với Phùng Nhậm Thần.
“Đúng rồi, Tiểu Yên, ngoan nào, đi với chị họ để trang điểm đi. Lát nữa em phải thật xinh đẹp để trở thành vợ anh. ”
Phùng Nhậm Thần nhìn Tô Yên bằng ánh mắt đầy tình cảm, tay vuốt tóc cô, nhưng ngay giây tiếp theo, anh ta đẩy cô sang một bên, kéo tay Tôn Nhã Hoa ra khỏi phòng.
Chuyên gia trang điểm lạnh lùng nhìn Tô Yên: “Đứng ngây ra làm gì? Nhanh lên, đừng lãng phí thời gian của tôi. ”
Trong sảnh cưới, Tôn Nhã Hoa khoác tay Phùng Nhậm Thần mà không chút e dè.
“Bị con nhỏ đó nhìn thấy rồi, lần này chắc chắn sẽ xảy ra chuyện. ”
“Thì sao? Ngoài cô ta ra, ai biết chúng ta là một đôi? Là Tô Yên cứ bám lấy tôi, hôm nay cũng là ngày cưới của chúng ta. ”
Phùng Nhậm Thần ôm lấy eo Tôn Nhã Hoa, miệng nhếch lên đầy đắc ý.
“Phải đó. Nếu không có cô ta, chúng ta đã bên nhau từ lâu. ”
________________________________________
Trong phòng trang điểm, chuyên gia trang điểm vẽ mặt Tô Yên thành một mớ hỗn độn.
Nhìn gương mặt càng lúc càng lố bịch trong gương, Tô Yên ngồi yên không động đậy.
“Xong rồi đấy. Đây là kiểu trang điểm cô dâu thịnh hành nhất hiện nay. Bảo đảm sẽ làm mọi người kinh ngạc. ”
Chuyên gia trang điểm buông cọ, bước nhanh ra ngoài.
Nhìn mình trong gương, Tô Yên bật cười khẩy. Nước mắt cô lặng lẽ rơi xuống.
Phùng Nhậm Thần, Tôn Nhã Hoa… Tất cả mọi người đều coi cô như kẻ ngốc sao?
Sau một hồi khóc, Tô Yên lau mặt, đứng dậy. Cô lấy túi xách, thay đồ thường, cẩn thận gói váy cưới vào túi rồi rời khỏi khách sạn.
________________________________________
Bên ngoài khách sạn, một chiếc xe thể thao màu xanh đậm dừng lại.
Cung Vân Tiêu, tổng tài lạnh lùng, ngồi trong xe, đang xem tài liệu.
Lúc này, Tô Yên bước lên xe, kéo váy cưới qua cửa và tự nhiên ngồi vào ghế phụ:
“Bác tài, đi tới quán cà phê, quán nào cũng được. ”
Cung Vân Tiêu nhướng mày, nhìn cô gái ngồi trong xe, ánh mắt đầy vẻ hứng thú.
“Nhìn kỹ lại đi, đây có phải là taxi không? ”
Tô Yên ngơ ngác ngước lên nhìn anh, vừa định trả lời thì nước mắt đã chảy xuống:
“Anh ta ngoại tình… với bạn thân của tôi…”
Cung Vân Tiêu cứng người. Anh không thích phụ nữ khóc, nhưng lần này, anh lại không muốn đuổi cô đi.
“Đừng khóc nữa. Tôi đưa cô đến một nơi tốt hơn. ”
Cung Vân Tiêu khởi động xe, lái đi với tốc độ chậm nhất từ trước đến nay.
Truyện được dịch bởi Truyện City