Ngày thứ hai, Phó Cẩn Chu không ra chạy bộ buổi sáng, tinh thần sảng khoái một mình xuống lầu pha cà phê.
Hương thơm của cà phê lan tỏa trong phòng khách, La Tuần vừa xuống lầu đã ngửi thấy, đưa mắt nhìn vào quả nhiên thấy Phó Cẩn Chu: "Tôi biết là anh. "
Hai ngày chung sống, La Tuần phần nào cũng hiểu được sở thích thói quen của những vị khách khác, Bạch Nhung rất mê ăn uống, Tiêu Tiểu Quân thích đồ ngọt, còn Phó Cẩn Chu thì nghiện cà phê.
Nghĩ cũng đoán được, Phó tổng bận rộn như vậy, nếu không có cà phê Mỹ để tiếp sức thì sao mà trụ được.
"Sao về sớm vậy? " La Tuần ngáp một cái, nghĩ đến khi Phó Cẩn Chu dùng xong máy pha cà phê thì mình cũng pha một tách để tỉnh táo đầu óc.
"Hôm nay không đi. " Phó Cẩn Chu cúi nhìn xuống dòng cà phê đang dần đầy trong cốc, giọng nói trầm thấp khàn khàn.
Lâm Tuần dù sao cũng là một Alpha, rất nhanh nhận ra giọng điệu của Phó Cẩn Châu có chút khác thường, sau khi quan sát kỹ càng, anh ta phát hiện ra một phần lưng trần của Phó Cẩn Châu có vài vết cào.
Ồ~ hóa ra là vậy.
Không trách khi đến gần Phó Cẩn Châu lại có thể ngửi thấy một chút hương hoa, anh ta còn tưởng là loại cà phê mới nào đó, định hỏi Phó Cẩn Châu lấy một ít, may mà chưa kịp mở miệng.
Alpha sau khi kết đôi mà chiếm hữu thì mạnh mẽ lắm, nếu hỏi một câu, Phó Cẩn Châu không nổi giận mới lạ.
"Hôm nay Tiểu Bạch không ghi hình à? " Lâm Tuần vòng vo hỏi.
Phó Cẩn Châu hơi khựng lại: "Ừ, tôi đã báo với đạo diễn rồi. "
Lâm Tuần lớn tuổi hơn cậu ta, lại có quan hệ tốt với Vi Tử, hiển nhiên là nhìn ra chuyện của hai người họ, hỏi han không có ác ý nên không khiến người ta khó chịu.
"Vậy thì tốt. "
Lạc Tuần đọc không ít bài viết phân tích mối quan hệ của Phó Bạch trên mạng, phần lớn đều là lời vu vơ, gì mà không có tiếp xúc thân mật thì tình cảm không sâu đậm, chẳng hề quan tâm đến tình trạng sức khỏe của Bạch Dung, bây giờ hai người coi như đã nên duyên?
Lạc Tuần cười tủm tỉm như một ông chú: “Lát nữa A Dạ sẽ xuống, cậu muốn học A Dạ làm mì không? ”
Bữa sáng đầy yêu thương, thế này không làm cho Tiểu Bạch mê mệt sao.
Phó Cận Chu đã đặt sẵn bữa sáng từ trước, từ chối: “Tôi đã đặt bữa sáng ở khách sạn rồi, lần sau tôi sẽ phiền Wei Dạ tỷ. ”
Phó Cận Chu đặt bữa sáng cho tất cả mọi người, ngay cả nhân viên cũng được chia phần.
Tiêu Tiểu Vân vừa lên lầu đã thấy một bàn đầy ắp đồ ăn sáng được bày biện đẹp mắt, cơn buồn ngủ cũng tan biến: “Oa, đoàn làm phim tối qua bán chai kiếm được tiền à? Sao lại chuẩn bị nhiều món ngon thế này, hiếm thấy. ”
“Trước đó ta cũng đã chuẩn bị nguyên liệu cho các ngươi, chỉ là các ngươi không biết nấu. ” Đạo diễn nghi ngờ nàng đang nói bóng gió.
không biết nấu ăn, ngồi xuống bắt đầu dùng bữa sáng: “ tỷ, đây thật sự là đồ ăn do đoàn làm phim chuẩn bị sao? ”
“Không phải, là Cận Chu đặt. ” vén tay áo lên.
“Cái này phải tốn bao nhiêu tiền. ” mỗi tháng tiền tiêu vặt có hạn, tiền kiếm được lại phải nộp cho công ty một nửa, trong tay không còn bao nhiêu, nàng có thể nhận ra đồ ăn sáng trên bàn đều xuất phát từ nhà bếp của khách sạn cao cấp, nhiều như vậy, nàng không dám nghĩ, “Hai người kia đâu? Đặt đồ ăn sao không xuống ăn? ”
cười cười: “Bạch Tiểu không khỏe, nằm nghỉ trong phòng, Cận Chu bưng đồ ăn lên ăn cùng Bạch Tiểu. ”
“Ồ, ồ. ” Là chó độc thân suy nghĩ nhiều rồi.
Tiểu Vân ăn một nửa, nhớ tới tối qua Bạch Dung và nàng uống rượu say, chớp chớp mắt, có chút áy náy: "Tiểu Bạch không sao chứ? Bác sĩ đã xem qua chưa? "
Nếu quả thật bị rượu tổn thương thân thể, vậy nàng thật sự có lỗi.
"Không có gì nghiêm trọng. " Vi nghe La nói một câu, biết Bạch Dung tại sao thân thể không thoải mái, nhưng không thể trực tiếp nói với Tiểu Vân, camera đều đang lóe ánh sáng đỏ, "Có Cận Châu ở bên cạnh chăm sóc, không cần lo lắng. "
Cũng đúng, Phó Cận Châu ở bên cạnh canh giữ, nếu có chuyện gì nghiêm trọng nhất định là hắn không bình tĩnh được.
Ăn xong bữa sáng, Tiểu Vân trong lòng vẫn áy náy, mãi nghĩ về chuyện này, muốn lên lầu xem một cái, vừa đến cửa phòng liền bị Phó Cận Châu chặn lại.
tay cầm chiếc đĩa trống không, thân hình cao lớn như một ngọn núi không thể vượt qua, chắn kín cánh cửa sau lưng.
Hắn đối với không có ấn tượng tốt, dù rằng Bạch V đối với nàng có phần thân cận, cũng không thể hoàn toàn tin tưởng nàng, huống hồ chi là lúc dục vọng mạnh mẽ nhất.
"Có chuyện gì? " không nhường một bước, ánh mắt lạnh lẽo.
bị hắn nhìn chăm chú, muốn lùi lại, ấp úng mãi mới nói: "Ta không có ác ý, chỉ muốn vào xem Tiểu Bạch, tất cả là do ta ngày hôm qua kéo hắn uống nhiều rượu. "
Biết vậy thì đã không kéo Bạch V uống rượu, lúc đầu Bạch V từ chối nàng, nàng còn cố khuyên nhủ, khuyên người ta uống rượu thật đáng chết,
"Hắn ăn xong cơm đã ngủ rồi. "
Phó Cẩn Châu nghiêng đầu, tựa như đang lắng nghe động tĩnh trong phòng, giọng nói khẽ khàng: "Có chuyện gì chờ hắn tỉnh lại rồi hãy nói. "
Tiêu Tiểu Vân vốn định tranh luận thêm, ngẩng đầu lên liền chạm phải ánh mắt đen thăm thẳm của Phó Cẩn Châu, cả người giật mình.
"A, được rồi, vậy ta đi trước. . . " Nói xong, Tiêu Tiểu Vân không ngoái đầu lại mà chạy mất.
Thật đáng sợ, thật đáng sợ, mẹ ơi, nàng không bao giờ muốn tiếp xúc với Phó Cẩn Châu nữa!
Phó Cẩn Châu xuống lầu, rửa sạch chén bát rồi đặt vào tủ khử trùng, lấy từ tủ lạnh những trái cây mà Bạch Dung yêu thích, rửa sạch, xếp đĩa, bưng lên lầu, trở về căn phòng còn vương vấn mùi hương pheromone.
Bạch Dung vẫn chưa ngủ, Phó Cận Châu vừa rời đi, y đã ngồi dậy. Chiếc áo rộng thùng thình y mặc không phải của mình, chỉ cần động mạnh là để lộ ra nửa bờ vai, nơi in hằn dấu vết của một Alpha không biết tiết chế.
Những vết đỏ đậm nhạt không chỉ trên vai, mà ngay cả ngực bị vải che khuất cũng chẳng thể che giấu sự thảm thương.
Chưa kể đến những nơi kín đáo khác.
Phần mắt cá chân thanh mảnh còn lưu lại dấu vết do Alpha không kiềm chế được mà dùng tay vuốt, cả đêm chưa tan.
"Sao không nghỉ ngơi? " Phó Cận Châu đặt đĩa trái cây lên bàn, dùng ngón tay vuốt tóc che khuất đôi mắt Bạch Dung.
"Ngủ không được. " Giọng Bạch Dung khàn đặc, đầu mũi đỏ bừng, khóe mắt còn vương chút phấn son, rõ ràng là đã khóc rất lâu đêm qua.
"Eo đau à? "
Phó Cận Châu nhớ lại lời La Tuần nói, sau khi ân ái, xoa bóp cho Omega sẽ khiến Omega thoải mái hơn, "Ta xoa bóp cho ngươi. "