Phó Văn lười nhác muốn để ý đến Cố Tiêu, nghĩ rằng hắn ngủ đến chiều thì hẳn phải đi.
Sửa sang lại hình ảnh, bước ra khỏi phòng nghỉ, giác quan nhạy bén của Alpha khiến hắn nhận ra điều bất thường, trong văn phòng có người khác.
Phó Văn nhìn kỹ, thấy trên ghế sofa da thật có một người đang nằm, trên người phủ một tấm chăn lông màu xám, thân hình cao lớn một mét tám mấy chen chúc trên chiếc sofa nhỏ trông có vẻ tội nghiệp.
Cố Tiêu vẫn chưa tỉnh, ngủ cũng không được yên, mày nhíu lại suốt.
Trên bàn trà trước mặt đặt ba hộp cơm nhựa trong suốt, bên trong là những món ăn mà Cố Tiêu đã đánh từ căng tin, toàn là những món Phó Văn yêu thích.
Phó Văn khẽ khịt mũi.
Phó Văn là người ăn mềm không ăn cứng, Cố Tiêu nếu muốn dùng vũ lực với hắn, hắn có thể cương quyết đối đầu với Cố Tiêu, rõ ràng Cố Tiêu biết cách nắm bắt hắn.
người xuống, đưa tay chạm vào hộp cơm. Cơm thức ăn bên trong đã nguội lạnh, đoán chừng là Cố Tiêu ăn xong đã đóng hộp mang lên, thấy hắn đang ngủ nên không nỡ đánh thức.
"Đồ ngốc, tưởng như vậy là ta sẽ đối tốt với ngươi sao? " Giọng nói của rất nhẹ, đảm bảo sẽ không đánh thức người kia.
Phòng làm việc lạnh đến mức đáng sợ. Theo lý mà nói là điều hòa đang bật, cảm thấy có gì đó không đúng nên đi kiểm tra, phát hiện điều hòa không bật, không biết là hỏng hay sao, ấn điều khiển từ xa cũng không phản ứng.
Quái lạ, mấy ngày trước vẫn bình thường, sao tự nhiên lại hỏng.
"Lạnh quá. . . " Người trên ghế sofa kịp lúc phát ra một tiếng mơ màng, co người lại càng chặt, tấm chăn nhỏ kia căn bản không thể che hết người hắn.
nghiến răng nghiến lợi, đi đến đẩy đẩy Cố Tiêu: "Dậy. "
”
Cố Tiêu ừm một tiếng, từ từ mở mắt, thấy người đối diện là Phó Đình, lập tức chống người dậy, dùng bàn tay lạnh ngắt nắm lấy Phó Văn, nhưng sau khi nắm được lại như nhớ ra điều gì đó, vội vàng buông tay.
“Xin lỗi, ta ngủ mê man, Văn ca đừng trách ta. ” Cố Tiêu cúi đầu, giọng nói nhỏ xíu, không đến gần thì chẳng nghe rõ.
Phó Văn bị nắm lấy cổ tay, bàn tay lạnh lẽo khiến y vô thức nhíu mày.
Lạnh quá.
Cố Tiêu chẳng lẽ đầu óc có bệnh? Trời lạnh như vậy mà ngủ khì khì trên ghế sofa, lỡ bị cảm lạnh thì sao?
Người lớn như vậy rồi mà chẳng biết tự chăm sóc bản thân à?
Phó Văn đưa tay ra sờ trán Cố Tiêu, may thay, không quá nóng.
Trong lúc Phó Văn dùng lòng bàn tay đo nhiệt độ cho y, Cố Tiêu ngoan ngoãn ngồi yên, không nói một lời, hơi ngửa đầu, ánh mắt luôn dõi theo Phó Văn.
“Nhìn cái gì? ” Phó Văn không vui, buông tay xuống, gọi thư ký vào, “Xuống dưới mua một ly trà gừng mang lên đây, nhanh lên. ”
Thư ký lĩnh mệnh, lập tức chạy xuống tầng mua trà gừng.
“Văn ca, em không sao đâu, không cần phiền người khác. ” Cố Tiêu xếp gọn chiếc chăn lông mà Phó Văn đắp cho anh, môi anh tái nhợt run run.
Phó Văn liếc nhìn anh một cái, rồi lại nhìn bộ quần áo anh đang mặc.
Thà phong độ còn hơn giữ ấm.
“Cứ để chết cóng đi. ” Phó Văn liếc xéo anh một cái, đi đến ngồi xa Cố Tiêu một chút, khoanh chân.
Đôi giày da bóng loáng và quần tây tạo ra một khoảng hở nhỏ, chiếc vớ lụa bán trong suốt lộ ra một phần.
Cố Tiêu lướt mắt nhìn qua, yết hầu khẽ trượt lên trượt xuống, nhưng trên mặt không biểu lộ chút dục vọng nào: “Văn ca, anh có đói không? ”
Hắn liếc nhìn đĩa thức ăn nguội lạnh trên bàn trà: "Can-tin ở xa rất ngon, ta đã lấy những món ngươi thích, nhưng ngươi đang ngủ, ta không muốn đánh thức ngươi, giờ chúng đều nguội rồi. "
Nói đến đây, sắc mặt Cố Tiêu có vẻ u sầu, tựa như không phải thức ăn nguội, mà là tâm hắn nguội lạnh.
Phó Văn thấy hắn như thế, không nhịn được: "Nguội thì nguội, vứt đi là được, làm bộ làm tịch cái gì? "
"Ồ. " Cố Tiêu giơ tay dụi dụi mũi, hỏi tiếp: "Ngươi đói bụng không? Ta mời ngươi đi ăn đi? Chúng ta đã lâu lắm rồi chưa cùng ăn bữa nào. "
Phó Văn quay đầu đi, không biết đang suy nghĩ gì: "Không sợ paparazzi chụp được, nói ngươi hẹn hò với ông chủ? "
"Không sợ, Văn ca không phải đã cho phép ta dùng danh nghĩa bạn bè để thanh minh sao? "
“Cố Tiêu là người biết nắm bắt thời cơ,” hắn cười nhạt, “Ta và Văn huynh trong sạch, cho dù bị chụp ảnh cũng không sao, phải không? ”
Đúng là như vậy, nhưng sao lại có cảm giác gì đó không ổn?
Cố Tiêu cười hỏi tiếp: “Văn huynh, đi thôi? ”
Phó Văn ậm ừ vài tiếng: “Ừ, đi. ”
Đã nói là bằng hữu, hẹn nhau đi ăn có gì mà không được, nếu hắn cứ khước từ mãi càng khiến người ta nghi ngờ.
“Được rồi, ta đi đặt chỗ đây. ” Cố Tiêu lấy điện thoại ra bấm bấm.
Phó Văn tựa lưng vào ghế, khoanh tay, nheo mắt: “Sắp năm giờ rồi, không đi luôn à? ”
“Đi luôn cũng được. ” Cố Tiêu nhanh chóng đặt chỗ xong, thu điện thoại, nở nụ cười rạng rỡ với Phó Văn, “Nhưng Văn huynh bảo người ta mua trà gừng cho ta chưa mang tới, ta vẫn còn hơi lạnh. ”
Thật không biết nên nói gì với Cố Tiêu.
Thư ký không để bọn họ chờ lâu, bưng một ly gừng đụng sữa nóng hổi và một ly cà phê đá lên.
"Phó tổng, gần đây không có cửa hàng bán gừng trà. "
"Không sao, đều như nhau. " Phó Văn nhận ly cà phê đá, chỉ cần nhìn qua bao bì cũng cảm nhận được cái lạnh của đá, mặt không đổi sắc uống một ngụm cà phê đá xuyên tâm, đầu óc lập tức tỉnh táo.
Cố Tiêu nói lời cảm ơn với thư ký, nhiệt độ thức uống trong tay vừa vặn, nắm trong lòng bàn tay rất ấm, chỉ là hương vị không được ngon lắm, anh không thích gừng.
Phó Văn đương nhiên cũng biết cái tật nhỏ này của anh, thấy anh do dự mãi không uống một ngụm, liền nảy sinh ý định trêu chọc.
"Sao không uống? Đây là lòng thành của tôi. "
Cố Tiêu mặt xanh mét.
Hắn đương nhiên biết ly sữa gừng này là minh chứng cho sự quan tâm của Văn ca, nhưng mà, hắn thật sự rất ghét gừng.
Dù chỉ một chút mùi gừng cũng không chịu nổi.
Văn ca rõ ràng biết điều đó, còn cố tình trêu chọc hắn.
Quá đáng.
Cố Tiêu uống một ngụm nhỏ, vị gừng không quá nồng, nhưng vẫn khiến hắn khó chịu, phải nhịn mới không nôn ra.
Phó Văn đột ngột đứng dậy, đi đến bên cạnh hắn.
"Uống hết. " Phó Văn đặt tay lên đầu Cố Tiêu, cười híp mắt, giống như đang an ủi.
Nhưng Cố Tiêu cảm thấy giống như lời thì thầm của ác ma hơn.
"Không uống hết sẽ xoắn đầu của cậu đấy. "
Quả nhiên Văn ca không hợp với việc an ủi người khác.
Cố Tiêu nhéo mũi uống hết ly sữa gừng, miệng đầy vị gừng, muốn tìm nước uống một lúc không thấy, liền nhìn chằm chằm vào ly cà phê đá trong tay Phó Văn.
Phó Văn nhướng mày: "Cút. "
"Ồ. "
“Hưm, huynh thật quá đáng. ”
Cuối cùng, Cố Tiêu chạy vào phòng trà uống một ngụm nước, cố gắng át đi mùi vị khó chịu đó.
“Hưm, huynh, chúng ta đi thôi. ” Cố Tiêu đẩy cửa văn phòng ra, không để ý đến vẻ mặt của các thư ký và trợ lý, gọi to về phía Phó Hưm, “Nhà hàng ta đặt chỗ trước kia, chúng ta thường xuyên đến đấy, huynh còn nhớ không? ”
Phó Hưm thực ra không nhớ lắm, chỉ để tránh Cố Tiêu nói thêm lời thừa, đành gật đầu cho qua: “Ừ, nhớ. ”
Cố Tiêu hiểu tính cách Phó Hưm, biết hắn đang lấy lệ cũng không buồn, hiện tại Phó Hưm chịu lấy lệ hắn, sau này sẽ nguyện ý phủ lên môi hắn!
Lùi một bước để tiến một bước, quả nhiên có hiệu quả!
Yêu thích “Sau khi kết hôn, Alpha bá đạo lại biến thành nô lệ vợ”, xin các vị độc giả lưu lại dấu trang: (www. qbxsw.
Kết hôn rồi, Alpha đại lão lại biến thành nô lệ của vợ. Toàn bộ tiểu thuyết mạng, tốc độ cập nhật nhanh nhất toàn mạng.