,Lục Thông,。
,,:",,、、、。,、,? "
,。,,。
,:",,
Thái Tử Lục Thông, ngươi há lại muốn cầm quyển Thánh Hiền Thư mà lên đài diễn võ công đây để tấn công người khác sao? Nơi này là đài diễn võ, chẳng phải là trường thi cử! - Trong lời nói, tràn đầy sự nhạo báng và bất mãn đối với Lục Thông.
Lúc này, Huyền Viên Kính Tuyên và Huyền Viên Kính Ý đều lộ vẻ lạnh lùng và khinh thường, như thể rất khinh bỉ hành vi trốn tránh so tài của Lục Thông.
Dưới võ đài, một người lạnh lùng cười một tiếng, nói: "Nếu sợ hãi thì cút về đi, nơi này không phải chốn dành cho các ngươi, những kẻ chỉ biết sách vở. "
Lời nói này rõ ràng là nhằm vào Lục Thông, nhưng thực chất lại đè nén mặt mũi của Huyền Viên Kính Thành xuống dưới chân.
Ngay cả một vị khách quý cũng dám đối xử như vậy với Huyền Viên Kính Thành, đủ thấy thái độ của Huyền Viên Kính Thành.
Vị khách quý ấy là người dưới quyền của Huyền Viên Kính Tuyên.
Sau khi nghe những lời của vị khách này, Huyền Viên Kính Tuyên giả vờ quở trách, nói: "Ngươi làm sao dám nói như vậy với đại ca của ta, thật là vô lễ. "
Vị khách kia lập tức gật đầu, đáp: "Tam gia nói rất đúng, chỉ là bần tăng vẫn luôn khinh thường những kẻ chỉ biết đại nghĩa của Xuân Thu, nhưng lại không có một tí tài năng nào. "
Huyền Viên Kính Tuyên mỉm cười tự mãn, rồi nhìn sang Huyền Viên Kính Thành bên cạnh, trầm giọng nói: "Đại ca đừng để ý. "
Huyền Viên Kính Thành vẫn giữ vẻ mặt bình thản.
Lục Thông thấy hai người chủ tớ này lại có những lời châm chọc lẫn nhau, trong lòng không khỏi buồn cười.
Hôm nay hắn ra ngoài, vốn dĩ chỉ muốn làm cho hai phòng Nhị và Tam mất mặt.
họ lại khinh thường Huyền Viên Kính Thành như vậy. . .
Vậy thì cứ để cho Nhị phòng và Tam phòng tự diệt lẫn nhau đi. . .
Nghĩ tới đây, Lục Thông lạnh lùng cười một tiếng.
Tiến lên vài bước, ta nói: "Không bằng ta dùng cây sáo ngọc này để so tài với hai vị hảo hán này. "
Kể từ khi lĩnh ngộ được bộ công pháp này, dường như chưa có cơ hội nào để sử dụng.
Đối mặt với cao thủ, ta hiện tại vẫn chưa có nhiều tự tin.
Không bằng dùng hai tên này để thử tay, xem công phu như thế nào.
Kẻ vô dụng cũng phải có chút giá trị, kiểm tra một chút công phu, cũng coi như chết đúng lúc.
Nghĩ đến đây, ta liền từ eo lấy ra cây sáo ngọc mà Tuyên Hoàng Thành đã tặng, nói: "Hôm nay, ta sẽ dùng sáo ngọc này để thổi một khúc cho mọi người nghe. "
Vừa dứt lời, chỉ nghe một tiếng cười lạnh vang lên, mọi người nhìn về phía đó, hóa ra là một vị khách quý đang nhìn Lục Thông bằng vẻ khinh thường.
Chỉ thấy hắn khóe miệng nhếch lên,
Lạnh lùng nói: "Ngươi cũng dám ở đây biểu diễn ư? Còn không mau lui về âm phủ đi! "
Nói xong, hắn hung hãn vung chiếc liễm đao sáng loáng trong tay, hung hăng chém về phía Lục Thông.
Trong thoáng chốc, ánh đao lóe sáng, tiếng gió vun vút ập đến, lẫn trong đó là những luồng khí uy nghiêm khiến lòng người rùng mình.
Một đao này uy phong lẫm liệt, như muốn xé toạc cả không gian, quả thực là oai vệ, uy nghiêm tột bậc.
Chứng kiến cảnh này, Huyền Viên Canh Tuyên lộ vẻ mặt đắc ý, quay sang bên cạnh nói với Huyền Viên Canh Ý: "Đại ca,
"Ngài cho rằng sức mạnh của vị khách quý này của ta như thế nào? "
Huyền Nguyên Kính Ý nhẹ nhàng mỉm cười, từ tốn đáp: "Vị khách quý mà Tam đệ tuyển mộ, tất nhiên là phi thường. "
Nghe vậy, Huyền Nguyên Kính Tuyên lòng càng vui mừng khôn xiết, liền lại giả vờ khiêm tốn thêm một câu: "Chốc nữa mong Nhị huynh khoan dung, đừng tranh giành sự chú ý với những người của tiểu đệ, ha ha ha ha. . . "
Huyền Nguyên Kính Tuyên bật cười vang, tiếng cười đầy tự tin và hài lòng.
Đồng thời, hắn cũng liếc nhìn Huyền Nguyên Kính Ý bằng ánh mắt mang chút khiêu khích.
Như thể người kia đang khoe khoang về sức mạnh của những người giúp đỡ mình.
Còn đối với Lục Thông, người sắp bị tấn công, Huyền Viên Kính Tuyên lại hoàn toàn không để ý, thậm chí không hề có chút thương hại hay lo lắng.
Vị khách kia tất nhiên cũng nghĩ như vậy, chỉ là gương mặt của hắn lộ ra vẻ hung ác, nụ cười càng thêm dữ tợn.
Nhưng mà ai biết, ngay lúc đó, bất ngờ xảy ra.
Nơi lưỡi kiếm chạm tới, bóng dáng của Lục Thông lại bỗng nhiên lơ lửng giữa không trung, cả người như vọt ra khỏi phạm vi tấn công của thanh kiếm kia.
Mọi người kinh ngạc nhìn lại, nhưng lại không thấy có tiếng động.
Một tiếng kêu kinh ngạc vang lên, người đó chỉ vào một cây liễu và nói: "Hắn, hắn ở đó! "
Mọi người theo hướng tiếng kêu, bỗng nhiên phát hiện ra Lục Thông đang nhẹ nhàng đứng trên một cành liễu.
Cành liễu mảnh mai chỉ cần chạm vào là gãy, thế mà lại có thể chịu được cả thân hình của Lục Thông.
Những kỹ năng thân pháp tuyệt vời như vậy, quả thực khiến người ta phải kinh ngạc.
Tuyên Hoàng Canh Tuyền nhìn chằm chằm vào thuộc hạ của mình không thành công, khóe miệng hiện lên một nụ cười lạnh lùng: "Hừ, không ngờ người này lại có chút năng lực, nhưng cũng chỉ có vậy thôi. Chỉ là một ít khinh công, làm sao có thể lọt vào được mắt của tiểu công tử này chứ? "
Nhưng mà, bên cạnh đó, Tuyên Hoàng Canh Ý chỉ nhẹ nhàng mỉm cười.
Nhưng trong tâm tư của hắn, lại dâng lên chút ngạc nhiên.
Hắn âm thầm suy nghĩ: Không biết Lục Thông tiếp theo sẽ dùng những thủ đoạn gì để đối phó với tình hình trước mắt?
Thấy Tuyên Nguyên Kính Thành của vị khách quý kia bị một đòn trượt, vị khách quý khác cũng không thể kiềm chế được tính tình.
Chương này chưa kết thúc, xin mời các vị bấm vào trang kế tiếp để tiếp tục đọc!
Thích Tuyết Trung: Khách Quý Huyền Sơn, Bước Vào Thiên Nhân, xin mời các vị lưu lại: (www. qbxsw. com) Tuyết Trung: Khách Quý Huyền Sơn, Bước Vào Thiên Nhân, tiểu thuyết đầy đủ được cập nhật tốc độ nhanh nhất trên mạng.