“Vương Lâm, ngươi sao lại ở nơi này! ”
Quác Phù nhảy ra, trừng mắt to tròn của nàng, chỉ vào Vương Lâm.
Bên cạnh như hình với bóng, Đại Vũ và Tiểu Vũ, cũng lúc này nhảy ra.
Khác với sự ngưỡng mộ từ trước, ánh mắt của hai người này hướng về Vương Lâm, đầy sự cảnh giác sâu sắc.
Vương Lâm bây giờ, đã là gã trai tài giang hồ, chẳng nơi nào lại không nhận ra, hai huynh đệ này đang đặt mưu gì.
Chẳng qua là lo sợ, ngay cả Quác Phù, mình cũng cùng họ giành giật, mới như vậy cảnh giác.
Vương Lâm chẳng buồn nói nhiều với những người nhỏ tuổi này, ánh mắt của hắn luôn dừng ở trên thân mình sư mẫu.
“Hừm? Sư mẫu, hai đứa trẻ này trông giống nhau đến thế, chẳng lẽ lần này ngưi lại sinh ra long phụng thai chăng? ”
Vương Lâm cố ý kéo hai đứa trẻ này vào câu chuyện, điều này khiến Hoàng Dung không thể không trắng mắt hắn một cái.
"Chúng ta đừng cứ mãi lưu luyến nơi này, hãy tiếp tục đi tìm sư phụ trước. "
"Tôi đến đây chính là vì nghe nói sư phụ đang trấn thủ thành Xương Dương, muốn đến giúp đỡ. "
"Không ngờ, ngay cửa thành đã gặp ngay sư mẫu các ngươi, quả là duyên phận. "
"Đêm nay, chúng ta nhất định phải cạn ly. "
Khi nói về chén rượu, Vương Lâm đã cố tình nâng cao giọng.
Người khác không hiểu được gì, nhưng làm cho mỹ phụ nhân Hoàng Dung mặt đỏ như gấc.
Phía này nghe nói gia đình Quách Tĩnh đều đã đến, ngay lập tức có binh sĩ thân tín đến, tự mình dẫn dắt họ tiến về phủ của chủ thành.
Chỉ mới đến phủ chủ thành, đã cảm nhận được không khí căng thẳng ở đây.
Ngay cả Quách Tĩnh cũng chưa thấy mặt, họ mấy người đã được tiến vào phủ chủ thành trước.
Điều này càng làm cho Hoàng Dung tràn đầy oán trách.
Tại sao nàng lại cưới một người chồng vô cảm như vậy, cứ mỗi ngày lao lực mõ mệt thế?
Vương Lâm cũng tranh thủ chuyển vào ngụ tại phủ Chủ Thành.
Đến tận bóng tối xuống, mới thấy Quách Tĩnh vội vàng trở về.
Nhìn thấy gia đình đầm ấm, Quách Tĩnh xúc động vô cùng. Hoàng Dung từ sớm đã chuẩn bị sẵn một bàn mâm cơm gia đình cho anh.
Nghe nói Vương Lâm cũng đến, Quách Tĩnh lập tức sai người mời anh đến gập mặt.
. . .
Vương Lâm sau khi thay bộ y phục mới, bước vào đại sảnh, nơi đang nhộn nhịp không thể tả.
Gia đình lớn con nhỏ đều có mặt, cùng với một số phó tướng chung thủ của Quách Tĩnh, cũng như một số người trong giang hồ.
Khi Vương Lâm bước vào với tư cách không hề thua kém, mọi người trong sảnh đều có các phản ứng khác nhau.
"Ha ha ha, Vương Lâm, mau đến đây ngồi cùng sư phụ và sư mẫu của cậu. "
"
"Hãy để ta giới thiệu với các ngươi, đây chính là môn đệ xuất sắc nhất của ta, Quách Tĩnh, Vương Lâm! "
Vương Lâm dầu dù ít khi xuất hiện trên giang hồ, nhưng khi còn trên núi, đã từng đánh bại Kim Luân Pháp Vương, đánh lui người Mông Cổ, câu chuyện ấy đã truyền khắp giang hồ.
"Ta đã từng nghe nói về oai danh của tiểu hiệp Vương, nhưng chưa từng nghĩ rằng, ngươi thực sự là đệ tử của Quách tướng quân. "
"Haha, hôm nay dù gì cũng phải cùng nhau uống vài chén! "
Vương Lâm không phải là mới ra khỏi cỏi gian truan, trước thế lực đó, anh không hề sợ hãi.
Mỉm cười nhẹ nhàng, anh ngồi xuống.
Điều này khiến cho Quách Phù, đang ngồi ở bàn bên cạnh, càng ngắm nhìn anh hơn nữa.
Tất nhiên, người đang thất kinh hơn cả trong lòng lúc này, chính là Hoàng Dung.
. . .
Một bữa tiệc no nê, mọi người tản đi khắp nơi.
Hoàng Dung đã chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, còn cố tình trở lại phòng, đốt lên hai ngọn nến thơm.
Tắm rửa và thay quần áo mới.
Bản thân Hoàng Dung tự nhiên đã sắp sửa cùng với chồng mình, người mà đã lâu không gặp, để có một cuộc vui vẻ đã lâu không có.
Nếu là thời điểm bình thường, cô ấy cũng không hối hả như vậy.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện đó, Hoàng Dung thì không thể kiềm chế được mà đỏ mặt, hết thảy đều do tên tiểu quỷ Vương Lâm gây ra.
Cô ta còn cố tình dỗ hai đứa trẻ ngủ trước, đặt họ vào phòng nhỏ bên cạnh, mới yên tâm.
Đợi đã lâu lắm, Quách Tĩnh mới say sưa bước vào phòng.
"Tỉnh ca ca. "
Hoàng Dung với khuôn mặt tràn đầy tình xuân, nhẹ nhàng thốt ra từ ngữ, dáng vẽ đáng yêu đến nỗi mê hoặc ngoạn mục.
Loại lời ngọt ngào như vậy, chắc chắn sẽ khiến bất kỳ người đàn ông nào cũng không thể chịu đựng được.
Chỉ là Quách Tĩnh còn chưa nhìn thấy Hoàng Dung, đã vẫy tay về phía cô.
"Dung Nhi, ta đêm nay còn phải đi tuần tra thành phòng, chỉ trở về trong giữa đêm mà thôi. "
"Ta sợ ngươi không biết, nên đã mặc cả lo lắng trở về để thông báo cho ngươi. "
Câu nói vừa kết thúc, Quách Tĩnh giống như một cây liễu, bước ra bên ngoài.
Điều này khiến trái tim của Hoàng Dung đã chờ đợi từ lâu, cũng như sắp muốn chết đi.
Cô ấy đã cố gắng dẫn dắt cả gia đình lớn, không quan ngại nguy hiểm, không quan ngại gian khổ, đến nơi đây, không phải cũng chỉ vì muốn cùng chồng mình?
Kết quả cuối cùng, chỉ nhận được một câu nói như vậy.
Nếu là ai, ai cũng sẽ phải đau lòng.
Chính trong lúc này, tiếng cười nhẹ nhàng vang lên.
. . .
Thích võ hiệp: Từ khi đe dọa sư mẫu Hoàng Dung, ta trở nên bất bại vô địch. Mọi người hãy lưu trang của ta: (www. qbxsw.
com) Kiếm hiệp: Kể từ lúc đe dọa sư mẫu Hoàng Dung, ta bắt đầu trở nên bất khả chiến bại. Toàn bộ truyện đều được cập nhật với tốc độ nhanh nhất trên toàn mạng. . .