Trong khoảnh khắc Chúa Tể Bóng Tối tan biến, Ngai Băng Giá sụp đổ vang dội, những tảng băng khổng lồ rơi xuống như những hạt mưa, khiến cả thế giới như rung chuyển. Thánh Vương Tô thu hồi Thiên Long Chi Kiếm, ánh sáng vàng lấp lánh dần tắt, cơn gió lạnh ở Cực Bắc cũng dường như dịu đi phần nào.
"Chúng ta. . . thắng rồi sao? " Trương Tử nhìn cảnh tượng biến đổi trước mắt, giọng đầy khó tin.
"Chúng ta đã chiến thắng! " Tiếng nói của Thánh Vương Tô vang vọng trong thế giới băng tuyết, đầy vui mừng về chiến thắng.
Lưu Đạt, Ái Linh, Lý Nguyên cũng đều nở nụ cười hạnh phúc, họ vô số lần mơ ước về khoảnh khắc này trong giấc mơ, giờ đây cuối cùng cũng trở thành hiện thực. Họ đã đánh bại Chúa Tể Bóng Tối hùng mạnh, cứu vớt cả thế giới!
Băng tuyết ở Cực Bắc bắt đầu tan chảy, như thể đang hoan hô chiến thắng của những anh hùng.
Bầu trời vốn bị bao phủ bởi bóng tối cũng dần toát ra một tia sáng, ánh mặt trời ấm áp rơi xuống, xua tan những u ám đã bao phủ tâm hồn mọi người trong nhiều ngày.
"Chúng ta đã thành công, chúng ta đã cứu vớt thế giới! " Ái Lâm phấn khích nói, khóe mắt ươn ướt.
"Đúng vậy, chúng ta đã thành công. " Tô Ngự cũng nở nụ cười an ủi, ông nhìn về phía xa, lòng đầy hy vọng cho tương lai.
"Tất cả đã kết thúc. " Lôi Ánh thở dài, ông đặt thanh đại đao trong tay xuống, cảm thấy nhẹ nhõm và thư thái.
"Đúng vậy, đã kết thúc. " Lại Uyên cũng nói, ông cất cây cung dài, trên mặt hiện lên nụ cười lâu ngày không thấy.
Tô Ngự đi đến bờ vực băng sơn, nhìn về thế giới trước mắt đang dần hồi sinh, lòng tràn đầy cảm. Họ đã trải qua bao gian nan thử thách, nhưng vẫn không hề từ bỏ, cuối cùng đã chiến thắng được ác ma, bảo vệ được ánh sáng.
"Chúng ta nên trở về rồi. " Tô Ngự quay lại, nói với các bạn đồng hành.
"Về nhà ư? " Giác Linh ngẩn người, "Nhưng, nhà chúng ta ở đâu đây? "
Tô Ngự mỉm cười nhẹ, nói: "Nhà chúng ta, chính là ở bên cạnh nhau. "
Đúng vậy, họ đã cùng trải qua bao nhiêu, đã trở thành những người bạn thân thiết nhất, họ chính là nhà của nhau.
Tô Ngự cùng mọi người rời khỏi vùng cực Bắc lạnh lẽo, trở về miền Nam ấm áp. Họ không quay về quê hương cũ, mà chọn tiếp tục cuộc hành trình.
Cùng nhau khám phá thế giới đầy bí ẩn này.
Họ tin rằng, mặc dù bóng tối đã bị xua tan, nhưng ánh sáng vẫn cần họ bảo vệ. Họ sẽ mang theo thanh Kiếm Hồn Rồng, tiếp tục hành trình của mình, để giúp đỡ thêm nhiều người cần sự trợ giúp, để đánh bại thêm nhiều ác nghiệt, để tạo nên một tương lai tươi sáng hơn!
"Chúng ta sẽ đi đến đâu tiếp theo? " Trương Nhất hỏi, niềm vui sau khi đánh bại Chúa Tể Bóng Tối vẫn hiện rõ trên gương mặt anh, chuyến hành trình này tuy gian nan, nhưng cũng khiến anh trưởng thành hơn.
Từ Vũ Hoàn nhìn quanh các đồng bạn, trên mỗi gương mặt đều tràn đầy kỳ vọng về tương lai. Anh biết rằng, mặc dù Chúa Tể Bóng Tối đã bị tiêu diệt, nhưng điều đó không có nghĩa là hành trình của họ đã kết thúc. Thế giới này vẫn còn đầy bí ẩn, bảo vệ ánh sáng vẫn cần họ tiếp tục tiến lên.
"Tôi nghe nói ở phương Đông có một Tháp Trí Tuệ,"
Nơi đó chứa đựng tất cả tri thức của thế gian. "Ái Lâm đề nghị, "có lẽ chúng ta có thể tìm thấy thêm nhiều về thế giới này, cũng như cách bảo vệ ánh sáng. "
Tô Ngự gật đầu đồng ý, trong lòng ông có một linh cảm mơ hồ rằng Tháp Trí Tuệ có lẽ ẩn chứa câu trả lời mà họ cần tìm. Vì vậy, họ hướng về phía Đông, tiến về ngọn tháp trí tuệ huyền thoại.
Dọc đường đi, họ xuyên qua những cánh đồng hoa lệ, giúp đỡ những người chăn cừu bị sói vây quanh; đi qua sa mạc hoang vu,
Bên cạnh oasis, họ đã cứu giúp những người lữ khách lạc đường; họ cũng đã vượt qua những ngọn núi tuyết hiểm trở, tại ngôi chùa trên đỉnh núi, giao lưu với những bậc cao nhân ẩn dật, lãnh hội được những lẽ sâu xa hơn trong việc tu luyện.
Hôm nay, họ đến một ngôi làng bị chiến tranh tàn phá. Nhà cửa đổ nát, ruộng đồng hoang vu, không khí bao trùm bởi nỗi buồn và tuyệt vọng.
"Chuyện gì đã xảy ra ở đây vậy? " Trương Gia Bảo nhìn cảnh tượng đau lòng trước mắt, không khỏi nắm chặt nắm đấm.
"Là bọn cướp! " Một vị lão nhân than thở đầy đau xót, "Chúng đã cướp bóc làng, giết hại nhiều người dân vô tội. "
Tô Ngự và những người khác vô cùng phẫn nộ, họ quyết định ở lại giúp đỡ người dân làng xây dựng lại quê hương. Lý Diệu và Trương Gia Bảo giúp dọn dẹp đống đổ nát.
Dựng lều trại; Ái Lâm dùng pháp thuật chữa lành cho những người bị thương; Lại Nguyên cùng với dân làng ra ngoài săn bắn, tìm kiếm thức ăn. Tô Ngự dùng sức mạnh của Lưỡng Long Chân Kiếm để thanh tẩy nguồn nước bị ô nhiễm, để dân làng có thể uống nước sạch.
Nhờ sự giúp đỡ của họ, ngôi làng dần dần hồi sinh. Dân làng lại nở nụ cười trên gương mặt, họ nồng nhiệt tiếp đón Tô Ngự và mọi người, coi họ như anh hùng và ân nhân.
"Cảm ơn các vị, chính các vị đã mang lại hy vọng cho chúng tôi. " Một người phụ nữ nói với lòng biết ơn.
"Đây là điều chúng tôi nên làm. " Tô Ngự nói, "Bảo vệ ánh sáng, không chỉ là đánh bại tà ác,
Trần Ngọc Tú và Lý Bạch Phong tiếp tục hành trình của mình, quyết tâm giúp đỡ những người cần sự giúp đỡ. Khi rời khỏi ngôi làng, dân làng tiễn họ ra đi với lòng nuối tiếc.
"Chúng ta làm như vậy, thực sự có ý nghĩa sao? " Trần Ngọc Tú hỏi, nhớ lại ánh mắt biết ơn của dân làng, lòng ấm áp và thỏa mãn.
"Tất nhiên là có ý nghĩa rồi. " Lý Bạch Phong nói, "Mỗi hành động thiện, đều là thêm một tia sáng cho thế giới này. Dù chỉ là điều nhỏ nhặt, nhưng cũng có thể tụ lại thành sức mạnh để thay đổi thế giới. "
Họ tiếp tục hành trình, vượt qua một ngọn núi cao, trước mắt hiện ra một tòa tháp vĩ đại đang vươn lên giữa mây sương, như thể kết nối giữa trời và đất, toả ra ánh sáng thiêng liêng.
"Đó chính là Tháp Trí Tuệ! " Lý Bạch Hoa chỉ vào tòa tháp khổng lồ, trong mắt tràn đầy sự mong đợi.
Lý Bạch Phong nhìn lên tòa tháp, trong lòng dâng lên một cảm giác quen thuộc.
Như thể đó chính là nơi dành cho hắn. Hắn biết rằng, một hành trình mới, những thử thách mới, đang chờ đợi họ.
Chương này chưa kết thúc, vui lòng nhấp vào trang tiếp theo để đọc tiếp!
Thích Cao Vũ: Phản hồi gấp trăm lần? Không cẩn thận đã vô địch rồi! Xin mọi người lưu lại: (www. qbxsw. com) Cao Vũ: Phản hồi gấp trăm lần? Không cẩn thận đã vô địch rồi! Trang web tiểu thuyết toàn bộ cập nhật nhanh nhất trên mạng.