### **Chương 28: Thái Sơn Quận**
---
#### **Thái Sơn Quận – Phồn hoa và bất công**
Sáng sớm, Nhậm Tuấn dẫn Tần Ca cùng Chư Cát Tiểu Lượng đến **Thái Sơn Quận** bằng truyền tống trận. Thái Sơn Quận, trái ngược với huyện Mâu, là một nơi phồn hoa rực rỡ, với những dãy phố trải dài những ngôi nhà xây bằng gạch xanh, mái lợp ngói lưu ly sáng bóng.
Đường phố đông đúc với người qua lại tấp nập. Một đội quân hộ vệ mặc giáp bạc tuần tra nghiêm chỉnh, khiến nơi này càng thêm vẻ huy hoàng. Thế nhưng, xen lẫn trong sự phồn hoa ấy là cảnh tượng bi thảm của các **cùng dân**, những người ăn xin tiều tụy, nhếch nhác, trải dài khắp các góc phố.
Tần Ca không kìm được, cau mày nói:
“Chúng ta lập làng, nhất định phải để dân chúng no đủ. Phải có ruộng đất cho dân cày, không để ai phải rơi vào cảnh lưu lạc như thế này. ”
Chư Cát Tiểu Lượng nghe vậy thì lắc đầu phản bác:
“Đại ca, ruộng đất là thứ quý giá nhất trong thế giới này. Giữ chặt ruộng đất trong tay, chúng ta mới khống chế được kinh tế và nhân lực. Thay vì phân đất, ta cứ thuê dân làm nông, vừa rẻ, vừa dễ quản lý. Đây là cách các thế lực lớn đều làm. ”
Tần Ca nghiêm mặt, ngắt lời:
“Những người kia cũng là con người, cũng có gia đình. Họ không khác gì chúng ta, chỉ là sống trong một thời đại khác mà thôi. Phân đất cho họ, thu thuế là đủ. ”
Chư Cát Tiểu Lượng thầm thở dài. Tần Ca mang lý tưởng quá xa rời thực tế. Nhưng đã là đại ca, hắn không thể cãi lời.
Nhậm Tuấn đi cạnh, nghe thấy vậy thì gương mặt nghiêm nghị thoáng trầm tư. Một lát sau, hắn trầm giọng:
“Nghe những lời của hiền đệ, ta tự thấy mình thật nhỏ bé. Có lẽ làm vậy mới là đạo trị quốc. Khi ta xong việc cứu Tôn Khang, sẽ tìm huynh đệ uống chén rượu đoàn tụ. ”
Tần Ca gật đầu tiễn Nhậm Tuấn.
---
#### **Kế hoạch bán hàng lớn**
Sau khi chia tay Nhậm Tuấn, Tần Ca và Chư Cát Tiểu Lượng dẫn đội xe ngựa chở đầy da sói đến quán trọ phía nam Thái Sơn Quận.
“Đại ca, lần này tôi đã liên lạc với các thế lực lớn qua diễn đàn. Ai ai cũng để mắt tới đống da sói này, họ đều đến đây để đấu giá. ”
Tần Ca mỉm cười, vỗ vai Chư Cát Tiểu Lượng:
“Chúng ta không chỉ kiếm tiền, mà còn phải cho thiên hạ biết rằng, dù ta mới đặt chân tới, nhưng có bản lĩnh để đứng vững. ”
“Ha! Có đại ca, tôi không sợ gì cả! ”
---
#### **Đại hội các thế lực**
**Nam Thành Tửu Lâu**, nơi được chọn làm điểm đấu giá, đông nghịt người. Trên tầng hai của tửu lâu, các thế lực lớn đã tụ hội. Tần Ca và Chư Cát Tiểu Lượng vừa bước vào, ánh mắt cả đại sảnh lập tức tập trung lên họ.
Ở một bàn gần cửa sổ, **Thiết Huyết Mai Quế**, thôn trưởng của thôn Quỳnh Hoa, ngồi uy nghi. Kế bên là **Tôn Càn**, danh sĩ bậc hai thời Tam Quốc, cùng các thành viên khác của Quỳnh Hoa.
Ở trung tâm đại sảnh, một người đàn ông cao gầy, mặc trọng giáp đen khắc hình mãnh thú, ngồi kiêu ngạo. Bên cạnh hắn là một **hán tử cao to như cự nhân**, tay cầm đại phủ vàng, râu tóc rậm rạp, trông không khác gì dã thú.
“Đó là **Giang Thiên Bạo**,” Chư Cát Tiểu Lượng thì thầm với Tần Ca. “Hắn là cao thủ mạnh nhất của Thái Sơn Quận, đã đạt **Thiết Phẩm đỉnh phong**, còn là đệ tử thân truyền của phái Lôi Đình Môn. Kẻ đứng bên cạnh chính là **Xương Hi**, một tướng cướp khét tiếng trong lịch sử, thuộc cấp bậc nhị lưu danh tướng, sức mạnh gần tới ngưỡng **79**! ”
Tần Ca nhìn quanh, không thấy ghế trống, bèn gọi lớn:
“Tiểu nhị, mang ghế ra đây! ”
Lời nói dõng dạc khiến cả đại sảnh hơi sững lại. Một lát sau, tiểu nhị rón rén bê ghế đến. Tần Ca đặt ghế xuống trung tâm đại sảnh, ung dung ngồi xuống, ra hiệu cho Chư Cát Tiểu Lượng.
---
#### **Mâu thuẫn với Giang Thiên Bạo**
Giang Thiên Bạo cười lạnh, đứng dậy, ánh mắt lạnh lẽo như dao:
“Gần đây, có kẻ tung tin bôi nhọ Giang gia chúng ta. Chuyện ở Mâu huyện, phải chăng là do các ngươi giở trò? ”
Cả đại sảnh lặng thinh. Ai cũng biết Giang gia là thế lực lớn nhất Thái Sơn Quận.
Chư Cát Tiểu Lượng, mặc dù sợ hãi, vẫn cố lấy giọng đáp lại:
“Giang công tử, đây là buổi đấu giá. Nếu có chuyện gì, mong ngài nói sau. ”
Giang Thiên Bạo không buông tha, ánh mắt sắc bén đảo qua:
“Ngươi có biết, thế giới này mạnh yếu phân tranh. Kẻ yếu chỉ biết xảo ngôn thì mãi mãi không ngẩng đầu lên được! ”
Lời nói đầy áp lực khiến Chư Cát Tiểu Lượng toát mồ hôi lạnh. Tần Ca, vẫn ngồi trên ghế, mở mắt, giọng lạnh lùng:
“Chúng ta ở đây để kinh doanh, không phải cãi vã. Kẻ vô can, đừng làm mất thời gian. ”
---
#### **Thách đấu**
Câu nói của Tần Ca làm cả sảnh ngỡ ngàng. Giang Thiên Bạo thì lại cười nhạt, cảm thấy Tần Ca nhút nhát, liền châm biếm:
“Ngươi chỉ là kẻ hèn nhát, không dám ra mặt! Có giỏi thì bước ra đây, chúng ta quyết một trận, xem ai mới là kẻ mạnh! ”
Không đợi Tần Ca đáp, Chư Cát Tiểu Lượng liền đứng bật dậy, lớn tiếng:
“Giang công tử, nếu muốn đấu, thì đặt cược đi! Hai trăm lượng vàng, các ngươi có dám không? ”
Cả đại sảnh xôn xao. Đây là một ván cược lớn.
Giang Thiên Bạo nhếch mép cười, rút ra một cuộn da dê phát sáng:
“Đây là **bản vẽ doanh trại binh lính Thái Sơn**, có thể đào tạo đặc chủng binh Thái Sơn. Giá trị nghìn vàng. Dám đặt lên, ngươi có can đảm nhận không? ”
---
**Truyện được dịch bởi Truyện City**