Khi Triệu Tân Vũ chật vật đẩy chiếc xe ba gác chất đầy rau qua các quầy hàng trước khu dân cư, những gì anh nghe được chỉ là tiếng chế giễu, chẳng một ai tỏ lòng đồng cảm. Một số người thậm chí còn cười nhạo đầy hả hê.
Nghe từng tiếng cười chế nhạo đó, lòng Triệu Tân Vũ như bị xé nát, khuôn mặt anh ròng ròng những giọt mồ hôi hay nước mắt cũng không rõ. Những năm tháng sống tại Bồng Thành, anh cảm nhận được rõ nhất sự lạnh lùng của thế thái nhân tình, còn những tình cảm ấm áp, chỉ có thể tìm thấy ở vài người hiếm hoi.
Triệu Tân Vũ vốn chỉ có một chân lành lặn. Xe hàng nặng ít nhất bảy, tám trăm cân, anh dự định đẩy tới một khu dân cư nhỏ cách không xa. Nhưng đi được nửa đường, anh đã kiệt sức.
Dừng xe, đôi chân tật nguyền của anh run rẩy không ngừng. Nhìn quanh, Triệu Tân Vũ bất giác cười khổ, phát hiện mình đang đứng ở giữa hai khu dân cư.
Trước cổng hai khu dân cư, người mua rau đông như hội. Nhưng tại chỗ anh đang đứng, chẳng có lấy một người mua, thậm chí người đi tập thể dục sáng sớm cũng thưa thớt.
Anh nghĩ, dù có đến được khu dân cư nào, có lẽ cũng sẽ bị các quầy hàng khác đuổi đi. Thêm vào đó, sức lực chẳng còn để đẩy xe nữa. Triệu Tân Vũ bèn lấy chiếc cân điện tử mua với giá 80 đồng ra và bày hàng ngay tại chỗ.
Thời gian trôi qua từng phút, từng giây. Các quầy hàng trước cổng hai khu dân cư đã lần lượt thu dọn trở về. Khi đi ngang qua quầy của Triệu Tân Vũ, nhìn thấy chiếc xe ba gác đầy ắp rau của anh, họ đều phá lên cười. Ánh mắt nhiều người nhìn anh chẳng khác gì đang xem một trò hề.
Nhìn chiếc điện thoại rẻ tiền của mình, Triệu Tân Vũ không ngừng lắc đầu. Hôm qua còn tràn đầy hy vọng, giờ đây lòng anh không còn chút hứng khởi nào.
Chờ thêm hơn một tiếng đồng hồ nữa, kim đồng hồ đã chỉ quá 10 giờ. Triệu Tân Vũ thở dài. Cả người anh lúc này chẳng có nổi năm đồng. Anh đành dùng dưa chuột và cà chua trên xe để lót dạ.
Ăn liền ba quả cà chua, anh thấy khỏe khoắn hơn một chút. Lại thở dài, anh thu dọn cân điện tử vào xe, định tìm nơi khác để xử lý chỗ rau này.
Đúng lúc Triệu Tân Vũ chuẩn bị rời đi, tiếng phanh xe bất ngờ vang lên: "Này, cậu bán rau chứ? "
Toàn thân anh chấn động. Quay đầu nhìn lại, phía sau là một chiếc xe bán tải nhỏ, tài xế là một người đàn ông trung niên khoảng 40 tuổi.
"Bán. . . bán. . . " Triệu Tân Vũ cố nén sự kích động trong lòng, lắp bắp đáp.
Người đàn ông trung niên xuống xe, Triệu Tân Vũ ngửi thấy mùi thức ăn đặc trưng của các đầu bếp từ ông ta, đoán rằng đây là một đầu bếp.
Người đàn ông đi quanh xe ba gác vài vòng, cau mày nói: "Rau của cậu đẹp thế này, không phải dùng phân hóa học hay thuốc trừ sâu đấy chứ? "
"Không, tuyệt đối không. Tất cả rau này đều tự nhiên cả, bác thử xem. " Vừa nói, Triệu Tân Vũ vừa lấy một quả cà chua từ thùng ra.
Ánh mắt người đàn ông lóe lên vài tia sáng, nhìn gương mặt đầy vết sẹo của Triệu Tân Vũ, ông cau mày nhận lấy quả cà chua, rửa đi rửa lại bằng nước khoáng rồi cắn thử một miếng.
Chỉ một miếng, người đàn ông khẽ ừ một tiếng, ngẩng đầu nhìn Triệu Tân Vũ với ánh mắt đầy kinh ngạc. Là một đầu bếp gần 20 năm kinh nghiệm, ông chưa bao giờ nếm được loại cà chua có hương vị như thế này.
"Không phải là rau biến đổi gen đấy chứ? " Người đàn ông nghi ngờ.
"Làm gì có. " Triệu Tân Vũ, lần đầu bán hàng, không biết phải trả lời ra sao.
"Thế này đi, sắp trưa rồi, rau của cậu để qua trưa chắc chắn sẽ không còn tươi, để mai thì hỏng không ít. Tôi thấy cậu chân cẳng bất tiện, bán rẻ chút, tôi lấy hết. "
Lòng Triệu Tân Vũ không khỏi phấn khởi: "Được, được. Bác ra giá đi. "
Thấy dáng vẻ của Triệu Tân Vũ, người đàn ông biết anh là dân mới vào nghề. Ông đảo mắt một vòng, nói: "Giá thị trường hiện tại là 4 đồng 2 một cân cà chua. Tôi trả 3 đồng 5, dưa chuột thì. . . "
Nghe xong, Triệu Tân Vũ cười khổ. Những mức giá ông ta nói đều là giá từ vài ngày trước, bây giờ ngay cả giá mua buôn cũng cao hơn thế.
Tuy nhiên, vì đây là rau tự trồng trong không gian của mình, lại dự định bán rẻ để xử lý nhanh, anh gật đầu đồng ý mà không suy nghĩ nhiều.
Nửa tiếng sau, người đàn ông chất thùng rau cuối cùng lên xe. Tài khoản của Triệu Tân Vũ nhận thêm 2. 206 đồng.
Sợ anh đổi ý, người đàn ông vội lái xe đi ngay sau khi chuyển khoản. Còn Triệu Tân Vũ, khi nhìn chiếc xe khuất xa, suýt chút nữa đã hét lên sung sướng.
Hai ngàn đồng, số tiền mà anh phải mất nửa tháng giao hàng, nhặt phế liệu mới kiếm được, giờ đây chỉ trong nửa ngày đã vào túi. Làm sao anh không phấn khởi cho được!
. . .
Truyện được dịch bởi Truyện City