Diệp Vũ và Lâm Thi Vũ, hai bậc anh hùng từng làm rung chuyển giang hồ, cuối cùng đã chọn nơi này làm bến đỗ cuối cùng, khi mặt trời mọc thì làm việc, khi mặt trời lặn thì nghỉ ngơi, không tranh quyền thế, không tranh với đời. Cuộc sống của bọn họ,
Như dòng suối chảy lững lờ dưới tán cây liễu cổ thụ ở đầu làng, bình lặng và thong thả.
Nhưng số phận dường như luôn thích khẽ động đến dây đàn "sóng gió" vào những lúc con người không ngờ tới. Đó là một buổi hoàng hôn bình thường, bầu trời ửng tím nhạt, ánh dư ắng của mặt trời chiếu rọi lên mái ngói của ngôi nhà làng, phủ lên một lớp ánh vàng ấm áp.
Diệp Vũ, vị anh hùng giang hồ ngày xưa, lúc này đang thảnh thơi ngồi bên bàn đá trong sân, tay cầm một cuốn cổ thư, thưởng thức khoảng lặng hiếm hoi này. Lâm Thi Vũ thì đang chăm sóc những bông hoa đang nở rộ theo mùa ở vườn hoa gần đó, thỉnh thoảng ngẩng lên, trao nhau nụ cười ấm áp và thỏa mãn với Diệp Vũ.
Đúng lúc này, một cơn gió nhẹ thoảng qua, mang đến một hơi thở khác thường. Ánh mắt của Diệp Vũ vô tình rơi vào ngưỡng cửa, nơi đó yên lặng nằm một bức thư không có tên, trên phong bì chỉ đơn giản vẽ một bông sen đang nở rộ, thanh nhã và bí ẩn. Trong lòng anh ta không hiểu vì sao lại thắt lại, từ từ đứng dậy, đi về phía trước, nhặt lấy bức thư đó. Cảm giác của phong bì lạnh buốt, như thể mang đến hơi lạnh từ nơi xa xăm, Diệp Vũ nhẹ nhàng mở ra, chỉ thấy nét chữ trên trang giấy thanh tú, nhưng toát lên một vẻ nghiêm túc và khẩn cấp không thể bỏ qua.
Trong thư nói về một việc sắp xảy ra ở giang hồ, một việc kinh thiên động địa,
Một tổ chức bí mật bị lãng quên nhiều năm nay đang âm thầm hồi sinh, với mưu đồ lật đổ trật tự hiện hữu của võ lâm, và nguồn gốc của tất cả điều này lại có liên quan mật thiết với một quyết định nào đó trong quá khứ của Diệp Vũ và Lâm Thi Vũ.
Cuối bức thư còn có một viên ngọc bội tinh xảo như một tin tức, đó là biểu tượng của những gì họ từng cùng nhau bảo vệ, nhưng giờ đây lại trở thành hồi chuông triệu tập họ trở lại giang hồ.
Sắc mặt của Diệp Vũ lập tức trở nên nghiêm nghị, anh ngước nhìn Lâm Thi Vũ đang bận rộn giữa bụi hoa, lòng đầy những cảm xúc xen lẫn. Anh biết, cuộc sống thanh bình này sắp bị phá vỡ, và họ, có lẽ sẽ không thể trốn tránh những trách nhiệm và số phận thuộc về họ nữa.
Lâm Thi Vũ dường như cảm nhận được sự khác thường của Diệp Vũ, ngừng lại công việc đang làm, chậm rãi bước đến, ánh mắt ấm áp và kiên định. Hai người nhìn nhau không lời, nhưng như đã đọc hiểu được ngàn lời nghìn câu trong lòng đối phương.
Màn đêm buông xuống, ngôi làng nhỏ được phủ bởi một lớp mỏng mảnh ánh trăng, trông vô cùng yên tĩnh và bí ẩn. Diệp Vũ và Lâm Thi Vũ ngồi dưới gốc cây liễu già trong sân, ánh trăng xuyên qua kẽ lá rơi lên người họ, lấp lánh đủ màu sắc. Họ thì thầm trao đổi, bàn luận về nội dung lá thư và thử thách sắp tới. Trong mắt Diệp Vũ lấp lánh vẻ quyết tuyệt và không nỡ.
Lâm Thi Vũ chặt chẽ nắm lấy bàn tay của y, ban cho y sự ủng hộ và khích lệ không lời.
"Dù trước mặt có bao nhiêu gian nan, chúng ta vẫn sẽchiến đấu. " Giọng nói của Lâm Thi Vũ ôn hòa mà kiên định, như có thể xua tan mọi u ám. Diệp Vũ nghe vậy, trong lòng dâng lên một luồng ấm áp, y siết chặt tay Lâm Thi Vũ, ánh mắt lại tỏa sáng rực rỡ.
Vì vậy, trong đêm thanh vắng ấy, Diệp Vũ và Lâm Thi Vũ đã đưa ra quyết định, họ sẽ tạm thời rời khỏi miền đất mang lại bình yên này, quay về với giang hồ đầy bí ẩn và nguy hiểm. Nhưng họ biết, dù ở nơi đâu, chỉ cần có nhau bên cạnh, đó chính là nơi tốt nhất để gọi là về nhà.
Sau vài tháng, tiếng tăm của Diệp Vũ và Lâm Thi Vũ lại vang dội khắp giang hồ. Như những tia chớp xuyên thấu bầu trời yên tĩnh, họ dùng trí tuệ và dũng khí để vạch trần âm mưu của tổ chức bí mật đó, bảo vệ hòa bình và chính nghĩa của võ lâm. Khi mọi chuyện đã yên bụi, họ lại trở về ngôi làng nhỏ, nhưng lần này trong lòng họ thêm phần thong dong và thanh thản. Bởi họ biết, dù bên ngoài có gió bão gì đi nữa, chỉ cần trong lòng có tình yêu, có nhau, họ sẽ tìm được sự bình yên và hạnh phúc trong cái cảng bình lặng này.
Dưới tàng cây liễu già ở đầu làng, Diệp Vũ ngồi một mình, nhẹ nhàng vuốt ve cây đàn cổ đã cùng anh trải qua nhiều năm tháng. Tiếng đàn vang vọng, như dòng suối róc rách, rửa sạch bụi trần và sự xao động chung quanh. Tuy nhiên, cái bình yên này,
Tuy như những giọt sương mai lấp lánh trong ánh bình minh, rạng rỡ nhưng chẳng bao lâu liền tàn phai. Vào lúc hoàng hôn ngày hôm sau, tà dương như máu nhuộm bầu trời thành một màu tím rực rỡ. Diêu Vũ kết thúc một ngày lao động,, tâm sự đầy những tình cảm sâu sắc và luyến tiếc với miền đất này. Ngay lúc ông sắp bước qua ngưỡng cửa, một cơn gió thổi qua, mang đến một tờ giấy ố vàng, nhẹ nhàng rơi xuống dưới chân ông. Trên tờ giấy, nét chữ đã phai nhạt, nhưng toát lên một vẻ trầm trọng và bí ẩn không thể bỏ qua. Diêu Vũ cúi xuống nhặt lấy, và khi chăm chú đọc, vẻ mặt ông dần trở nên căng thẳng, như thể trong một đêm, ánh nắng ấm áp của mùa xuân đã bị những đám mây đen che khuất.
Không phải là chuyện tầm thường, không thể so sánh với những chuyện tầm thường. Giang Hồ, nơi từ xưa vẫn luôn sóng gió, biến đổi khôn lường, dường như lại một lần nữa bị những dòng ngầm vô hình khuấy động. Những thế lực từng ẩn nấp trong bóng tối, như những con thú khổng lồ ngủ say, nay bị tiếng kèn vô danh đánh thức, rục rịch muốn ngóc đầu dậy, sắp sửa gây ra một trận bão chưa từng có. Thư không nói rõ lý do cụ thể,
Nhưng những dòng chữ đó lại toát ra một cảm giác khẩn trương và nguy cơ, khiến tâm trí của Diệp Vũ phủ lên một lớp mây mù dày đặc.
Từ nhỏ đã luyện võ, Diệp Vũ rất hiểu rõ sự xấu xa và phức tạp của giang hồ. Ông từng tưởng rằng, xa rời những lưỡi kiếm và ánh sáng lấp lánh của chúng, ông sẽ có thể an nhàn sống những ngày tháng còn lại trong yên bình của ngôi làng nhỏ này. Tuy nhiên, số phận dường như luôn thích lặng lẽ sắp đặt những việc xảy ra vào những lúc con người ít ngờ tới nhất. Diệp Vũ hiểu rõ, sự xuất hiện của bức thư này không chỉ là một thách thức cá nhân đối với ông, mà còn là mối đe dọa đối với sự bình yên của cả ngôi làng.
Đêm càng về, ánh trăng như nước, rải khắp cả khu viện. Diệp Vũ ngồi trước cửa sổ, ngắm nhìn những ngọn núi xa xa, tâm trí rối bời. Ông nhớ lại lời dặn dò của sư phụ lúc lâm chung, yêu cầu ông bảo vệ hòa bình và an ninh của vùng đất này. Nhưng giờ đây, những làn sóng ngầm cuồn cuộn
Làm sao Diệp Vũ có thể đứng ngoài cuộc? Diệp Vũ nhắm mắt suy tư, trong lòng dâng lên một niềm quyết tâm kiên định chưa từng có.
Tiểu chủ, chương này còn tiếp theo nữa, xin mời Ngài nhấn vào trang tiếp theo để tiếp tục đọc, phần sau càng hấp dẫn!
Những ai yêu thích truyền kỳ võ lâm của Diệp Vũ, xin vui lòng lưu lại: (www. qbxsw. com) Truyền kỳ võ lâm của Diệp Vũ, toàn bộ tiểu thuyết được cập nhật nhanh nhất trên toàn mạng.