? Chính là tên kiếm khách năm xưa đã bắt ta vào nơi ấy? Hắn ta đã ra ngoài rồi ư? Trong lòng (Tạ Phong) cũng giật mình, dựng thẳng tai lên lắng nghe cẩn thận hơn.
Lý huynh cố tình cho mọi người thèm muốn, còn tên kia thì giọng the thé, cố kìm nén sự tò mò, sắp sửa buột miệng ra rồi, đành phải uống một ngụm trà (dưỡng họng), mới tiếp tục nói: “Nếu tên () kia bị bắt giữ, có lẽ cục diện bây giờ cũng không hỗn loạn như thế này đâu”, Lý huynh hạ thấp giọng, “Nghe đồn rằng, sau khi biến mất một thời gian, () lần đầu tiên xuất hiện trước mặt mọi người, thì đã gặp gỡ tên ma đầu Cổ Đồng, chẳng nói chẳng rằng lao vào đánh nhau. Trận chiến ấy nghe đâu kiếm khí tung hoành, đất rung núi chuyển, tiếc là chúng ta không được chứng kiến, dù chỉ một chiêu thức thôi cũng đủ để oai danh thiên hạ rồi. ”
“Nếu chúng ta ở đó, chắc chắn đã thành bộ xương trắng rồi. ” Một người vẫn luôn im lặng bỗng chốc chen ngang, “Nghe nói những người có mặt tại hiện trường, người chết người bị thương không biết bao nhiêu. ”
“Chỉ nói thế thôi mà, xem cậu nói thế nào,” Trương huynh tiếp lời, “Vừa nói đến đâu rồi nhỉ, à đúng rồi, là tên Đường Huyền Y cùng với ma đầu Cổ Đồng vừa gặp mặt đã đánh nhau, lý lẽ mà nói thì Đường Huyền Y tuyệt đối không qua nổi vài chiêu dưới tay ma đầu, thế nhưng, lạ lùng ở chỗ, tên Đường Huyền Y biến mất một thời gian này, ra tay lại đấu ngang ngửa với ma đầu Cổ Đồng, không nói hắn ta có được bảo tàng Cửu U thì chẳng ai tin, làm sao có thể khiến một người mạnh lên nhanh chóng như vậy, đây chính là lý do Tuyên U Môn cùng Ngũ Sắc Môn điên cuồng tìm kiếm nơi đó, nghe nói các đại phái võ lâm ở các châu khác cũng bắt đầu phái người đến thăm dò. ”
“Vậy Đường Huyền Y chạy rồi à? Nếu hắn ta mang bảo tàng đến Ngũ Sắc Môn thì Ngũ Sắc Môn chẳng phải giàu to rồi sao. ”
“Trương huynh nghe đến mức lắc đầu liên tục, không ngừng cảm thán vận may của người ta.
“Chính là chỗ kỳ lạ này,” Lý huynh híp mắt nhìn quanh, cũng mang vẻ nghi hoặc nói, “Lúc đó Đường Huyền Y và tên ma đầu Cổ Đồng đánh ngang tay ngang chân, sau khi đấu đến phân thắng bại cũng không trở về Ngũ Sắc Môn, mà lại la hét “Sai rồi, sai rồi” rồi bỏ chạy. Giờ thì Thiên U Môn và Ngũ Sắc Môn đang huy động hết người tìm hắn. Dù sao hiện giờ chỉ có hắn biết rõ tình hình ở đó, ngay cả các bang phái ở các châu khác cũng đều phái người đi dò la khắp nơi. Ta đoán họ đang mong Đường Huyền Y chạy vào lãnh địa của họ. ” Lý huynh,,,“Con thuyền này thật là tiếc, lại không cho rượu. ”
Đúng lúc Tạ Phong tưởng rằng tin tức đến đây là hết, đang suy nghĩ Đường Huyền Y có tìm đến mình hay không, liệu bản thân có nên trốn tránh hay không, thì gã miệng lưỡi sắc bén kia thấy bạn mình nói xong, liền cười đắc ý, nói: "Có một tin tức các ngươi có thể không biết, nghe nói tin tức mới nhất truyền đến, mấy người giao hảo với Đường Huyền Y trong ngũ sắc môn đã gặp mặt hắn ta, nhưng mà nghe nói Đường Huyền Y ngay cả bọn họ cũng không nhận ra, lời qua tiếng lại một chút là đánh nhau, bọn họ nói, Đường Huyền Y hẳn là đã tu luyện một loại võ công bí pháp, tuy khiến hắn ta đột phá cảnh giới nhưng có thể vì thế mà Đường Huyền Y nhập ma rồi, các huynh đệ nếu thấy người điên điên khùng khùng thì nên tránh xa, lỡ là Đường Huyền Y phát điên, bị hắn ta chém một kiếm thì tìm ai mà lý luận. "
"Phải rồi, phải rồi, cẩn thận vẫn hơn. "
Trương huynh nghe đến đây, lòng cũng thoáng lo lắng, vội ngó nghiêng xung quanh, sợ rằng đột nhiên có kẻ điên cầm kiếm xông ra, một kiếm đoạt mạng.
Nghe đến đây, Tạ Phong mới nén bớt phần lo lắng trong lòng. Hắn hồi tưởng lại lúc ban đầu ở mật thất đặt quan tài đá, hắn, Đường Huyền Y và tên tiểu tử bày mưu tính kế kia hẳn đã rơi vào những nơi khác nhau. Với sự xảo quyệt của tên tiểu tử ấy, nếu không rơi vào cùng chỗ với mình, ắt hẳn cũng không rơi vào chỗ với Đường Huyền Y, nếu không thì chẳng khác nào tự hại mình. Chỗ Đường Huyền Y rơi xuống chắc hẳn cũng nguy hiểm tột bậc, chín phần chết một phần sống, nhưng cũng đầy cơ hội. Đây là điều chủ nhân thạch thất không thể biết, giống như những dấu ấn hắn gặp phải. Nếu người rơi xuống không thể kích hoạt cơ quan bên trong thì chỉ có con đường chết, còn một khi mở được, thì cũng giống như hắn đạt được Cửu U Đoạt Tâm Quyết, cũng sẽ đạt được công pháp hoặc bảo vật nào đó.
Trong lòng đã hiểu rõ, Tạ Phong suy nghĩ hồi lâu, quyết định về sau sẽ ẩn mình trước, thăm dò tình hình rồi mới nói. Nếu Đường Huyền Y thật sự điên cuồng, hắn mới an toàn. Dù sao, ngoài Đường Huyền Y và tên nhóc đó, không ai biết hắn vào nơi đó. Nghĩ đến đây, Tạ Phong âm thầm gõ nhẹ vào trang sách đang cầm trên tay, không còn suy nghĩ về chuyện này nữa, mà tiếp tục cúi đầu nghiên cứu bộ bí tịch đao pháp.
Khi Tạ Phong lần nữa đứng trước cổng thành huyện Cửu Cúc, đã qua một ngày một đêm. Cả đoạn đường vội vàng, dù trên đường không gặp chuyện gì, nhưng Tạ Phong vẫn mang dáng vẻ mệt mỏi. Song, giờ phút này đứng trước cổng thành, tâm trạng Tạ Phong lại như người con xa nhà trở về, trong lòng mang chút lo lắng, nhưng phần nhiều là vui mừng, cùng với nỗi khát khao được về nhà.
Chỉnh sửa lại dung nhan, khiến mình trông thanh thoát hơn, phủi sạch bụi đất trên người, Tạ Phong tiến vào thành. Lúc này đang là giữa trưa, trước cổng thành người ra kẻ vào không ít, nhưng mấy tên lính canh gác lười nhác đứng gác ở cổng cũng không kiểm tra mấy, chỉ thỉnh thoảng ánh nắng chói chang làm họ chớp mắt nhìn qua mấy lần, thể hiện triệt để lời chỉ thị “vô vi mà trị” của vị huyện lệnh nơi đây.
Tạ Phong không bị kiểm tra hay cản trở nào, tiến vào thành, đi về hướng Nam.
Tạ Phong không trực tiếp đi về hướng nhà cũ, mà đến căn nhà ở phía Nam thành nơi muội muội của hắn ở. Hắn rời nhà đã lâu, không biết mọi người thế nào, có lo lắng hay không, lòng Tạ Phong có chút lo âu. Mà đến chỗ muội muội là nơi khả dĩ nhất có thể gặp được mọi người, dù sao Hồ tiên sinh cũng thường xuyên đưa mọi người đi học.
Chỉ là đi dạo trên con đường lớn trong thành, Tạ Phong lại luôn cảm thấy một cảm giác bất hòa khó tả, hay nói đúng hơn là bất an. Rõ ràng người qua lại, những hàng quán bán buôn ồn ào đều bình thường, vậy cái gì không ổn kia là ở đâu? Tạ Phong không khỏi chậm bước.
Bỗng nhiên, bước chân Tạ Phong khựng lại, y biết chỗ nào không ổn rồi, chính là người, thiếu đi một số người. Những đứa trẻ của Cái Bang, y đã đi vào một đoạn khá xa, lẽ ra những đứa nhỏ Cái Bang thường lui tới khu vực thành nam phải sớm được y nhìn thấy, cũng nhìn thấy y. Ngay cả khi y bộ dạng phong trần mệt mỏi, chúng không nhận ra, nhưng không thấy bóng dáng nào cả lại là điều bất thường, trừ khi, Cái Bang gặp chuyện!
Nghĩ đến đây, Tạ Phong trong lòng bỗng nhiên nóng như lửa đốt, bước chân dừng lại cũng nhanh hơn, từ đi chậm rãi đến đi nhanh, rồi cuối cùng là chạy nước rút. Hành động này của hắn tự nhiên thu hút ánh mắt của những người xung quanh, trái ngược với phong thái khiêm tốn vốn có của hắn.
Nhưng lúc này, Tạ Phong không thể để tâm đến những điều đó nữa.
"Cầu mong đừng xảy ra chuyện gì! " Tạ Phong chạy vào con hẻm nhỏ, nhìn từ xa cánh cửa đóng chặt kia, trong lòng lo lắng không thôi.