“Nếu như vậy……”
Lý Hạo nghe vậy, chỉ đành lại lắc lắc thanh Côn Bật Cốt Kiếm trong tay, bất đắc dĩ nói: “Vậy chỉ có thể dùng kiếm trong tay để nói chuyện thôi! ”
“Đây cũng là chuyện không thể nào tránh khỏi! ” Lý Minh thở dài theo, “Ai bảo chúng ta có lý tưởng khác nhau, mỗi người một chủ? Chỉ là không ngờ nhiều năm nay anh em ta không gặp, gặp mặt lại phải phân cao thấp! ”
“Vậy đệ phải cẩn thận đấy! Những gì huynh học được đều là ‘Tề Thiên Kiếm Pháp’ của phụ thân! ” Lý Hạo vung tay tạo thế, rồi ngâm nga: “Thiên địa luân hồi hóa âm dương, lấy thân ta định thiên hạ, lệnh truyền~Càn Khôn Vô Cực, phong lôi thụ mệnh! ”
Tức khắc, thiên địa biến đổi, gió bão nổi lên, sấm sét giao tranh…
Trong thời tiết khắc nghiệt ấy, pháp bảo bản mệnh trong tay Lý Minh lại run rẩy, phát ra tiếng kêu thảm thiết…
Lý Minh sau khi dung hợp viên thú hồn tinh đầu tiên, thực lực đã tiến bộ rất nhiều, nhưng hắn cũng cảm nhận được những ảnh hưởng tiêu cực từ linh hồn thú còn sót lại trong viên thú hồn tinh đối với chính linh hồn của mình. Bởi vậy, Lý Minh nảy ra ý tưởng dùng pháp bảo bản mệnh của mình để hấp thụ thú hồn tinh, như vậy không chỉ có thể nắm giữ thêm nhiều hồn kỹ để tăng cường thực lực, mà còn tránh khỏi sự nhiễu loạn từ những linh hồn sót lại trong những viên thú hồn tinh này đối với linh hồn của mình.
Linh hồn trú ngụ trong thân thể của con người hay bất kỳ vật chất nào khác, đồng thời đóng vai trò chủ đạo, cũng có thể tách rời những thân thể này mà tồn tại độc lập. Do đó, linh hồn là tiêu chuẩn phân định giữa sự sống và cái chết: sống là linh hồn đầu thai, chết là linh hồn lìa bỏ thể xác.
Có thể xem mối quan hệ giữa linh hồn và thể xác như nhà cửa với chủ nhân: Ngôi nhà cũ nát, thì dời vào ngôi nhà mới, nhà cửa thường xuyên thay cũ đổi mới, dời vào dời ra, mà người ở trong nhà vẫn là một, đến rồi đi. Điều này cũng có nghĩa: Con người là một linh hồn khoác lên mình thể xác, thể xác có thể thay đổi, nhưng linh hồn thì bất biến. Do đó, linh hồn chính là chủ thể của chúng ta trong luân hồi sinh tử.
Những linh hồn thấp kém, không thể thoát khỏi luân hồi sinh tử, vì linh lực quá thấp, cho nên không thể gọi là linh hồn, mà các tu sĩ gọi là: Tinh hồn.
Khi con người hay bất kỳ sinh linh nào tu luyện đến một trình độ nhất định, có thể nội thị, và dần dần khống chế linh hồn của mình, thì sẽ được gọi là Thần Hồn. Sau đó, lại trải qua nỗ lực không ngừng nghỉ của bản thân, lại thêm những cơ duyên khác, Thần Hồn được cường hóa, bèn lại phân chia thành: Thức Thần, Dục Thần, Nguyên Thần.
Giai đoạn Kim Đan, vẫn còn ở giai đoạn luyện tinh hóa khí, ngay cả Nguyên Anh cũng chưa tu luyện thành hình, Lý Minh căn bản chưa tiếp xúc đến tầng bậc của hồn lực. Cho nên, hắn chỉ có thể nghĩ ra: những thủ đoạn trộm long tráo phượng, trục lợi nhỏ nhoi như vậy.
Nhưng Lý Hạo lại khác!
Lý Hạo được Lý Nãi Tân đích thân truyền thụ, công pháp tu luyện lại chính là "Thái Huyền Thần Quyết" - kinh điển bậc nhất của dòng dõi tu tâm của Đạo Môn, nên ngay từ đầu đã tiếp xúc với hồn lực, mỗi chiêu mỗi thức mà Lý Hạo tung ra làm sao không khiến cho kiếm hồn ẩn náu trong pháp bảo bản mệnh của Lý Minh phải khiếp sợ run rẩy?
Nếu yêu thích "Phá Thiên Tông", xin mời độc giả lưu lại địa chỉ: (www. qbxsw. com) trang web chuyên về tiểu thuyết "Phá Thiên Tông" toàn bộ, tốc độ cập nhật nhanh nhất toàn mạng.